Tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông

1. Dàn ý Tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông:

1.1. Mở bài:

Giới thiệu về nhân vật Xi-mông và hoàn cảnh của cậu ta:

– Giới thiệu tên là Xi-mông

– Tôi không có bố, sống với mẹ

– Cảm thấy tủi thân khi bị bạn bè trêu chọc, và bị đánh nhiều lần

1.2. Thân bài:

Câu chuyện về bác thợ rèn Phi- líp:

– Tôi lang thang ra bờ sông và cảm thấy buồn

– Bác thợ rèn nói chuyện với tôi và dắt tôi về nhà

– Mẹ tôi bất ngờ khi nhận ra tôi và được biết về cuộc trò chuyện giữa bác thợ rèn và tôi

– Tôi hỏi bác thợ rèn có muốn làm bố tôi không? – Bác đồng ý

Bác thợ rèn Phi Líp trở thành bố của tôi:

– Thợ rèn cầu hôn mẹ tôi và thực sự trở thành bố tôi

1.3. Kết luận:

Tôi vô cùng hạnh phúc khi đã có bố

2. Tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông:

Tôi đã trải qua tuổi thơ cô độc vì không có bố. Mặc dù được lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng sự hiện diện và tình cảm của một người cha. Điều tệ hại nhất là khi đến trường, tôi luôn lo lắng vì bọn trẻ quấy rối và chê bai tôi: “Thằng bé không có cha!”.

Đọc thêm:  Bài văn Chi tiết khắc họa sự tráng lệ, hài hòa giữa thiên nhiên và con

3. Tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông ngắn gọn:

Tôi là Xi-mông, một đứa trẻ bất hạnh vì sinh ra không có bố. Dù được nuôi dưỡng bởi tình yêu và sự quan tâm của mẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu và sợ hãi, đặc biệt khi đến trường và phải đối mặt với sự chênh chếch và bị trêu chọc bởi các bạn cùng lớp.

Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảng thời gian đen tối ấy, khi tôi chỉ mới bảy tuổi. Mỗi lần trở về từ trường, tôi nghe thấy lũ trẻ khác nhau cười nhạo và chế giễu tôi. Chúng taunting, chà đạp và tấn công tôi một cách tàn nhẫn. Tôi không thể phản kháng và chỉ có thể khóc. Một lần, tôi thậm chí đã đánh một cậu bé và bị đánh đập lại. Một người đã hét lên “đi tìm bố của mày đi”. Sau đó chúng tiếp tục đánh tôi.

Việc này xảy ra rất nhiều lần khiến tôi có suy nghĩ muốn dìm mình xuống sống để chết. Và cũng chính lúc này tôi gặp bác thợ rèn Philip. Khi đó, một bàn tay nặng nề đặt lên vai tôi, giọng trầm trầm cất lên:

” Cháu bé, làm sao buồn như vậy?”

Tôi quay lại và thấy một người thợ thủ công râu đen với mái tóc xù đang nhìn tôi chăm chú. Tôi vừa khóc vừa trả lời:

“Họ đánh tôi vì cháu không có cha.”

Đọc thêm:  Phân tích Tôi và chúng ta của tác giả Lưu Quang Vũ - Học Tốt

Người thợ cười hỏi:

“Tại sao? Ai không có cha?”

Tôi nghẹn ngào trả lời:

“Nhưng cháu không có…bố.”

Nghe vậy, người thợ có vẻ bối rối nói:

“Đừng khóc nữa con. Ta sẽ đưa con về gặp mẹ, rồi con sẽ có bố.”

Chúng tôi đến một ngôi nhà nhỏ, xinh xắn. Tôi gọi to:

“Mẹ!”

“Xin lỗi, thưa bà. Tôi đã tìm thấy con của bà bị lạc ở bờ sông,” người đàn ông lịch sử nói với mẹ tôi.

Tôi chạy đến, ôm lấy cổ mẹ, khóc nức nở và nói:

“Mẹ ơi, con không muốn nhảy sông. Chúng đánh con… vì con không có bố.”

Mặt mẹ đỏ bừng, mẹ vội ôm chặt lấy tôi, nước mắt giàn giụa. Chợt nhớ ra điều gì, tôi chạy đến nói với người thợ:

“Bác có thể làm bố cháu không…?”

Không ai nói gì. Tôi liền tuyên bố:

“Nếu bác không muốn làm cha tôi, cháu sẽ nhảy xuống sông.”

“Tất nhiên, tại sao không, nhóc!” người thợ nói.

Tôi hỏi bác ấy và biết rằng bác là Phi-líp.

Tôi sung sướng ôm lấy cổ bác Phi-líp và áp vào khuôn ngực vững chắc của một người cha.

Ngày hôm sau ở trường, các bạn cùng lớp trêu chọc tôi. Thay vì cảm thấy khó chịu hay tức giận, tôi trả lời:

“Bố tôi tên là Philip.”

Bạn bè ai cũng hỏi:

“Phi-líp nào?”

Tôi không nói gì thêm mà trong lòng thấy vô cùng tự hào vì mình đã có bố.

Đánh giá bài viết

Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!

Dustin Đỗ

Tôi là Dustin Đỗ, tốt nghiệp trường ĐH Harvard. Hiện tôi là quản trị viên cho website: www.hql-neu.edu.vn. Hi vọng mọi kiến thức chuyên sâu của tôi có thể giúp các bạn trong quá trình học tập!!!

Related Articles

Back to top button