Top 50 Cảm nghĩ về quê hương (hay nhất) – VietJack.com
Tổng hợp trên 50 bài văn Cảm nghĩ về quê hương hay nhất với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
Top 50 Cảm nghĩ về quê hương (hay nhất)
Dàn ý Cảm nghĩ về quê hương
I. Mở bài
– Giới thiệu chung về quê hương
II. Thân bài
1. Định nghĩa về quê hương theo cách hiểu của bản thân
– Quê hương là nơi ta sinh ra, là nơi ta chập chững bước những bước đầu tiên.
– Là nơi có gia đình của ta, có những bạn bè, hàng xóm, mái trường… với biết bao kỉ niệm.
– Là nơi dù đi đến đâu ta cũng muốn quay về.
2. Biểu cảm về quê hương
– Quê hương em ở đâu? (đồng bằng hay vùng núi, nông thôn hay thành thị).
– Cảm nghĩ về những đặc trưng tiêu biểu của quê hương
– Cảm nghĩ về cuộc sống của người dân
– Cảm nghĩ về vai trò, vị trí của quê hương đối với bản thân em
III. Kết bài
– Tình cảm của em dành cho quê hương
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 1
Đối với mỗi người con đi xa nhà xa quê thì cảm xúc và kí ức của họ luôn hướng về một nơi thân thương được gọi là quê hương. Có lẽ mỗi người chúng ta ai cũng có quê hương của chính mình, quê hương là một nơi nào đó mà nơi đó có thể ta được sinh ra hay lớn lên, là nơi cho ta nhiều kỉ niệm, nơi mang đến cho ta cảm giác ấm áp và thân thuộc, tin tưởng đến nỗi cho dù cuộc sống có chông chênh hay mệt mỏi ta vẫn luôn mong được trở về nơi đó để ta có một điểm tựa cho chính bản thân mình.
Nhắc đến quê hương là nhắc đến tuổi thơ, nhắc đến những kỉ niệm tươi đẹp, nhắc đến một thời hồn nhiên và ngây thơ. Quê hương nơi mà ta luôn thuộc về và cũng là nơi luôn sẵn sàng giang tay chào đón ta. Quê hương, nơi đó có ánh nắng của buổi ban mai với bầu không khí trong lành và mát dịu, có những đồng ruộng thẳng cánh cò bay, đâu đó là những chú trâu giữa những cánh đồng đang cày cấy cùng với người nông dân. Trên những con đê nho nhỏ và hẹp ấy là những cậu nhóc cùng nhau thả diều hay những lần chơi đuổi bắt mà vô tình trượt chân xuống ruộng lúa toàn bùn đất lâu lâu lại thấy những cậu nhóc chăn trâu ngoài đồng rồi vừa chăn trâu vừa thả diều, có những hôm là buổi chiều tà mọi người cùng nhau dắt trâu về chuồng. Quê hương là nơi mà tôi với những bạn bè cùng trang lứa mặc kệ gái trai cùng nhau trèo lên những cây ăn trái khi đến mùa, hái cho nhau những trái ngon nhất, là lúc tôi trên cây hái còn cậu thì ở bên dưới lấy áo hứng những trái ngọt lành đó. Quê hương là nơi đưa chân những người con xa nhà lên thành thị để làm ăn để học tập mà chẳng biết đến khi nào mới về cũng chẳng biết lên thành thị sẽ như thế nào, là nơi mà mỗi người con, người xa quê đều nhớ đến và mong muốn tìm về. Đôi lúc sống giữa cuộc sống đầy vất vả và tấp nập ta lại chợt nghĩ đến những sự yên bình tại quê hương ấy cái sự đầm ấm và hạnh phúc khi mà cả làng cùng nhau sum họp và vui vầy cho một học sinh nghe tin đậu đại học là niềm hãnh diện của cả làng chứ không phải của riêng gia đình nào đó, là nơi có cây đa hàng nước, nơi thôn quê dân dã nhưng lại mang đậm tình yêu thương vô bờ, là nơi mà đồng tiền tuy khan hiếm nhưng tình cảm thì luôn chất chứa. Quê hương là những ngày cuối năm ông bà cha mẹ đều mong ngóng con cháu trở về để gặp mặt để hội họp sau những năm xa cách mà chẳng biết con cháu sống ra sao có khổ cực hay không. Là nơi mà tất cả sự yêu thương đều được chia sẻ, tất cả lỗi lầm đều được tha thứ, là nơi đưa tâm hồn ta về với sự bình yên, về với yêu thương.
Quê tôi chẳng giàu có cũng chẳng nhộn nhịp tấp nập, quê tôi là một nơi bình dị, là vùng nông thôn suốt những năm tháng đều phải chịu nắng mưa dãi dầu, cuộc sống tuy khó khăn nhưng tất cả rất yên bình và nhẹ nhàng không có sự cãi vã hay tranh giành, đó là nơi tôi được sinh ra và lớn lên là nơi in đậm kí ức tuổi thơ của tôi, in đậm dấu ấn về ông bà, về những người thân yêu mà tôi luôn mong mỏi tìm về.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 2
Quê hương..!
Trong trái tim mỗi người Việt Nam, tình yêu quê hương có lẽ là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Mỗi người sinh ra, ai mà không có cội nguồn gốc gác, ai mà không có quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Quê hương cho ta những kỷ niệm ngọt ngào, cho ta tuổi thơ tươi đẹp. Quê hương dạy ta những bài học làm người đầy ý nghĩa, để cho ta lớn khôn và trưởng thành. Với tôi, quê hương có một vị trí vô cùng đặc biệt, chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi.
Vùng quê tôi nghèo lắm. Con người sống chủ yếu bằng nghề nông, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cuộc sống cơ cực, vất vả, đầy khó khăn, thiếu thốn, có những lúc còn không đủ ăn, đủ no. Mặc dù sống trong cảnh bần hàn, khó khăn là thế, nhưng con người nơi đây sống có tình có nghĩa. Xóm làng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Họ sống với một tình cảm chân thành, chất phác, trong sáng, một thứ tình cảm chỉ có ở những người nông dân nghèo. Quê hương Hưng Yên chính là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, đó cũng là nơi đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, ngọt ngào. Có thể nói, tôi sinh ra trong sự yêu thương của gia đình và lớn lên trong sự đùm bọc, ấm áp tình làng nghĩa xóm.
Xa quê hương từ bé. Cho nên, nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, tôi đã khóa chặt trong ký ức. Những lần từ Hà Nội trở lại quê hương thường gắn liền với những mất mát vô cùng to lớn đối với tôi và gia đình. Vì vậy, có nhiều ký ức vẫn nằm sâu trong ngăn kéo trái tim. Giờ đây mới có dịp trở về thăm quê hương, ký ức bỗng nhiên tràn về. Những cảm xúc khó diễn tả tràn ngập trong cõi lòng. Tôi sanh ra vào một ngày hè oi bức trên quê hương. Ngày ấy, gia đình tôi cũng nghèo lắm. Tuổi thơ tôi 4 năm sống trên quê hương. Quãng thời gian ấy đủ cho tôi có những ký ức, kỷ niệm ngọt ngào. Khi mới sanh ra đời, tôi bụ bẫm, đáng yêu lắm. Xóm làng, ai cũng yêu quý và thích bế tôi. Dòng sữa ngọt ngào, mát lành đã nuôi tôi lớn suốt thời thơ ấu không chỉ của mẹ tôi. Tôi ở quê với mẹ và anh trai. Cha tôi một mình trên Hà Nội cực nhọc kiếm từng đồng tiền gửi về quê, không có điều kiện về thăm mẹ con thường xuyên. Một mình mẹ tôi với hai anh em nơi quê nghèo xoay sở hết sức khó khăn. Chính những lúc khó khăn ấy, sự cưu mang, đùm bọc của làng xóm đã cho mẹ con tôi động lực để vượt qua tất cả, cho tôi những kỷ niệm ngọt ngào. Tôi nhớ thời bé thơ được mọi người bồng bé, âu yếm, hát cho tôi nghe những lời hát ru đưa tôi vào giấc ngủ, nhớ những dòng sữa mát lành nuôi tôi lớn khôn. Tôi nhớ cả những lần ngồi trên thúng được mẹ gồng gồng gánh gánh theo ra đồng; nhớ mùi thơm béo ngậy của những con muồm muỗm, mẹ bắt ngoài đồng, dùng đóm nướng cho ăn. Tôi nhớ cả những lần lễ tết, xóm làng mổ lợn đêm, mình thức trắng đêm xem mổ lợn chỉ để xin cái đuôi. Tôi nhớ mùi thơm của hương lúa, rơm rạ, mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài, hoa bưởi; nhớ những cánh đồng mênh mông, bát ngát; nhớ ao nước bầy vịt; nhớ cây gạo đầu đình; nhớ bụi tre xanh; nhớ mỗi tối hàng xóm quây quần ngồi hát, mình ngủ trong lòng mẹ lúc nào không hay; nhớ cây kẹo kéo, kẹo mút, nhớ hạt bỏng ngô; nhớ hòn bi ve; nhớ cả những hàng vải um tùm, chi chít quả; nhớ trẻ dắt trâu ăn cỏ ngoài đồng, dắt bò về nhà mỗi tối, nhớ bãi phân trâu; nhớ những mái nhà lợp ngói, câu cau hoa rụng sân nhà, con chó con mèo nằm sưởi nắng; nhớ tiếng ếch nhái kêu ồm ộp… Giờ đây đứng trên đất quê hương, nhìn trên bầu trời đêm sao sáng, tôi lại nhớ những đêm cùng nhau đùa giỡn dưới trăng, rồi khi mệt nhoài, nằm lăn ra sân ngắm sao trời lung linh. Tôi nhớ cảnh thanh bình nơi quê hương. Tôi nhớ ông nội tôi. Tôi là đứa cháu được ông cưng chiều nhất. Ông nội là người thường cõng tôi đi chợ và mua cho tôi rất nhiều quà bánh. Ông nội thường xuyên dắt tôi đi chơi, thăm làng thăm xóm. Tên của tôi do chính ông đặt. Và ông nội cũng chính là người dạy tôi học ăn, học nói, dạy cho tôi những bài học đạo đức đầu tiên. Nhiều ký ức đẹp tôi có được từ ông. Tuổi thơ tôi ấm áp tình cảm ông nội dành cho tôi. Mặc dù ông nội đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ, nhưng tình cảm ông nội dành cho tôi suốt đời không quên. Có thể nói, tình làng nghĩa xóm, cảnh vật thanh bình nơi quê hương đã in dấu trong tôi những ký ức thật đẹp đẽ, ngọt ngào, khiến cho tình yêu quê hương đối với tôi trở lên thiêng liêng.
Người dân quê tôi tôn thờ đạo Phật lắm. Ai cũng có Phật ở trong tâm. Vì thế, dù rất nghèo nhưng mọi người luôn tâm niệm: “ Đói cho sạch, rách cho thơm”. Họ sống trong sáng, giản dị. Làng xóm yêu thương, đùm bọc lẫn nhau: “Lá lành đùm lá rách”, hay “Lá rách ít đùm lá rách nhiều”. Cho nên, dù cho cuộc sống thiếu thốn, nhưng con người nơi đây vẫn luôn vui vẻ, lạc quan. Và nét đẹp tôi thấy được từ người dân quê, cũng như ở mẹ tôi, đó là sự chân thật. Mọi tình cảm mà người dân nơi đây dành cho nhau đều rất chân thành, trong sáng. Tôi nhìn những cụ già và trẻ nhỏ nơi quê nhà, ở họ toát lên một nét gì đó thật an bình. Nhưng người dân quê tôi tôn thờ đạo Phật không chỉ vì đạo Phật dạy cho con người ta cách sống lạc quan trước những khó khăn. Mà điều quan trọng, đạo Phật dạy con người sống phải có hiếu. Có lẽ vì thế, một nét đẹp mà tôi thấy được ở người dân quê, đó là: “Họ sống có thứ tự trên dưới, kính trên nhường dưới. Mỗi khi có của ngon vật lạ, trước tiên phải mời tổ tiên ông bà trước, sau đó mới nhường con cháu. Mọi người sống trong cùng một gia đình, dòng họ sống đoàn kết, gắn bó, không bao giờ cãi vã hay to tiếng”. Người dân nơi đây sống luôn nhớ về cội nguồn, gốc gác. Vì thế, quê hương tôi có rất nhiều đình chùa, miếu thờ đâu cũng thấy. Mỗi nhà đều có một bàn thờ tổ tiên, quanh năm thắp hương khấn bái. Mỗi dịp cuối năm, tết đến xuân về. Dù cho có bận việc đồng áng đến thế nào, mọi người ai cũng đến mộ tổ tiên, ông bà thắp hương, cho tròn đạo hiếu, tỏ lòng biết ơn tổ tiên. Tất cả đều là những nét văn hóa thật đẹp vẫn còn đọng lại trong ký ức tôi.
Nhân ngày tết ông công ông táo năm nay, tôi có dịp trở về quê nhà cùng với mẹ đi tảo mộ. Tôi trở về quê hương để nhớ về cội nguồn; trở về quê hương để tỏ lòng nhớ ơn tổ tiên, ông bà; trở về quê hương để làm sống dậy những ký ức một thời thơ ấu; trở về quê hương để thấy mình khôn lớn và trưởng thành; trở về quê hương để thấy nơi đây đã giàu mạnh và ngày càng đổi mới… Tôi vui lắm khi thấy ông bà ngoại tôi, dù đã gần 80 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh; vui vì thấy làng xóm, ai cũng nhớ thằng kết bé nhỏ này nào, ai cũng nhận ra mình, tay bắt mặt mừng; vui vì được nhìn thấy cảnh đồng quê, cánh đồng, sống nước ngày xưa; vui vì thấy quê hương đổi mới, mọi người đã có cuộc sống no đủ, nhà cửa khang trang hơn, điện nước đầy đủ, nhà ai cũng có tivi, xe máy…
Nhưng điều làm tôi vui mừng hơn cả, đó là: Tình cảm của làng xóm dành cho tôi vẫn như xưa, không hề thay đổi. Cảnh thanh bình của làng quê mà ngày xưa tôi đã thấy, trong mắt tôi giờ đây vẫn còn đấy. Thật đáng tiếc! Vì tôi không có máy ảnh để chia sẻ cho các bạn những cảnh thanh bình đó. Nhưng nếu bạn muốn, sẽ có một ngày, tôi cùng bạn về quê hương, để thấy được cảnh thanh bình tuyệt vời nơi đây. Thật là hạnh phúc! Quê hương tôi…!
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 3
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay”
Mỗi khi nghe đến lời bài thư trên, bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu lại ùa về. Những kỉ niệm ấy đẹp biết bao, nhưng có lẽ những kỉ niệm về quê hương thì làm tôi nhớ nhất.
Quê hương – hai tiếng thiêng liêng vô cùng. Trong đó chất chứa bao kỉ niệm của những ngày còn chiến tranh, những ngày tôi còn là một đứa trẻ hồn nhiên. Quê hương là nơi mọi người được sinh ra và lớn lên, là cái nôi tuổi thơ đi theo ta suốt đời. Dù có đi đâu xa xôi tôi cùng sẽ luôn nhớ đến quê hương – nơi mà mình đã được sinh ra và lớn lên.
Vào những buổi sớm khi ánh bình minh vừa ló dạng, mang theo những tia nắng ấm áp cho cuộc sống làng quê bình dị, dân dã. Tôi thích nhất là dậy vào lúc sáng sớm, nhìn thấy cánh đồng lúa xanh bát ngát, từng đôi cò trắng chao liệng trên bầu trời xanh mây trắng lững lờ trôi. Các bác nông dân ra đồng với sự hăng hái của một ngày làm việc. Lúc đó, cảnh vật và con người dường như chan hoà, một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp do “họa sĩ” thiên nhiên vẽ nên. Thật tuyệt đẹp!
Lúc mặt trời đứng bóng, cảnh vật lúc này thật sự chìm trong cái oi bức của mặt trời. Các bác nông dân cũng đã mệt mỏi vì làm việc. Những buổi trưa hè oi ả, mắc một chiếc võng sau bụi tre trong vườn nằm ngủ trưa thì không còn gì bằng. Những cơn gió nhẹ thoảng qua làm cho lá tre đung đưa tạo ra tiếng kêu rì rào, xào xạc nghe thật vui tai. Những chú chim hót véo von làm tôi có cảm giác như đang lạc giữa một thiên đường. Cảm xúc thật khó tả!
Nhanh thật, thấm thoát ngày cũng trôi qua. Đêm đến, cà vùng quê như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn chú gà trống vẫn ngày đêm làm việc, báo thức cho mọi người. Khác với nơi thành phố xa hoa lúc nào cùng nhộn nhịp tiếng xe cộ, tiếng ồn ào, tấp nập từ các hàng quán. Làng quê lại chọn sự yên bình, nhường chỗ cho các chú dê, ềnh ưỡng kêu ồm ộp vang suốt đêm dài. Chỉ có ở làng quê, chúng ta mới thấy hết được cái thanh bình, thoang thoảng mùi hương đồng nội, gió cỏ rì rào. Vào những đêm trăng rằm, tôi nhìn thấy cả một vầng trăng tròn, sáng rực cả một không gian. Nó khiến cho lòng tôi bâng khuâng, một cảm xúc mơ hồ chìm trong cảnh vật làng quê. Những hình ánh, những tình cảm rất thực ấy sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí, sẽ không bao giờ phai mờ trong trái lim lôi.
Giờ đây ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy yêu quê hương mình biết bao. Quê hương là bước đường giúp tôi vững bước vào đời. Thật xót xa cho những ai xa quê mà không được một lần về thăm lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương, đất nước mình ngày càng tươi đẹp hơn, vững mạnh hơn.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 4
Hải Phòng – một thành phố cảng trung dũng, quyết thắng, một thành phố có nhiều cảnh đẹp, một nơi có những con người hiền lành, chất phác, dịu dàng – là nơi tôi đã sinh ra và lớn lên.
Hải Phòng là đô thị loại một nằm ở phía đông bắc Việt Nam giáp với biển Đông. Vì vậy ở đây có rất nhiều cảng, cũng chính vì thế mà người ta gọi đây là thành phố cảng. Thời tiết ờ đây mang một thứ gì đó rất riêng biệt của miền Bắc mà chỉ miền Bắc mới có. Nếu bạn đã từng đến thăm Hải Phòng thì tôi đoán chắc rằng bạn sẽ tận hưởng được thời tiết đó. Cái nắng gay gắt, chói chang của mùa hè, những cơn mưa rào chợt đến rồi lại chợt đi, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Trái với thời tiết của mùa hè là mùa đông. Mùa đông có lá rụng, có cái rét căm căm đến cắt da cắt thịt, cái nắng yếu ớt trên bầu trời phủ đầy sương.
Ở trên đất này, mọi người đều thân thiện, hiền lành, chất phác. Nếu bạn siêng năng, chịu khó thì những người nơi đây luôn dang rộng đôi tay đón chào và bạn sẽ trở thành một công dân của thành phố cảng.
Cảnh vật nơi đây thật đẹp với những ngọn đuốc khổng lồ thắp sáng cả thành phố. Mùa hè, nếu dạo theo hai bên đường bạn còn được nghe thấy tiếng ve râm ran, tiếng chim líu lo trong vòm lá và đặc biệt mắt bạn sẽ ngợp trong màu đỏ của hoa phượng. Chính vì vậy Hải Phòng còn được gọi là thành phố hoa phượng đỏ. Nếu trong những ngày hè chói chang, nóng nực mà được đi du lịch ở đảo Cát Bà thì quả là tuyệt, ở đấy có những hàng cây xanh, có đường uốn theo sườn núi, có rừng quốc gia với nhiều động vật quý hiếm, có làn nước biển trong xanh với bãi cát vàng óng lấp lánh trong nắng.
Hải Phòng không chỉ nổi tiếng bởi Cát Bà mà còn có khu du lịch Đồ Sơn. Đồ Sơn nổi tiếng về rừng thông reo vi vu trong gió, những tòa nhà biệt thự cao tầng, hàng dừa tán rộng… Hàng năm Đồ Sơn còn tổ chức lễ hội chọi trâu thu hút nhiều người từ mọi miền Tổ quốc
Dù ai buôn đâu bán đâu
Mồng chín tháng tám chọi trâu mà về
Dù ai buôn bán trăm nghề
Mồng chín tháng tám nhớ về chọi trâu
Tôi yêu thành phố Hải Phòng, yêu màu hoa phượng vĩ trong nắng sớm. Tôi sẽ học tập tốt để xây dựng thành phố quê hương.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 5
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà thầy cô dạy phải yêu nhiều
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều
Những câu thơ trên chứa đựng một tình cảm lớn lao đối với quê hương của mỗi người. Đó chính là nơi ta được sinh ra và lớn lên. Nó chở che ta những ngày ta còn thơ bé và luôn là chỗ dừng chân cho những người con xa quê đi làm ăn trở về sau những năm tháng bôn ba khắp mọi nơi.
Như một lẽ tất nhiên, các bạn ai cũng có quê hương và em cũng vậy. Trong trái tim em, quê em thật đẹp và em luôn tự hào về hai tiếng thiêng liêng ấy.
Quê em cũng như bao làng quê khác, có gốc đa, giếng nước, sân đình, có con sông quê hương chảy dài mang nước đến cho xóm làng, có cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, có những đàn trâu tung tăng gặm cỏ và đặc biệt nơi đây có những con người chất phác, sống với nhau bằng tình cảm rất chân thành. Em yêu quê hương không phải vì nó giàu sang, trù phú mà chính vì nó gắn bó với cuộc sống của dân làng và với tuổi thơ của những đứa trẻ như em. Nhớ đến mùa thu hoạch lúa, trời nắng gay gắt, các bác nông dân trên người lấm tấm mồ hôi vì mệt nhọc nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ mừng vì một vụ lúa bội thu, em lại nhớ đến câu ca dao:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Nhớ cả những quán nước chè dưới những gốc cây cổ thụ phục vụ những cô bác nông dân đi làm đồng về, nhớ hình ảnh quen thuộc của những đứa trẻ đi mò cua, bắt ốc. Quê hương còn gắn với tuổi thơ của chúng em bằng những buổi chiều chạy theo những anh chị lớn hơn đi thả diều trên cánh đồng lúa đã được thu hoạch xong chỉ còn trơ gốc rạ, rồi đến món khoai nướng, ngô nướng quen thuộc của bọn trẻ chăn trâu. Yêu quê hương là yêu luôn cả những điều bình dị, mộc mạc, đơn sơ đó bởi vì chính những hình ảnh này làm nên quê hương của mỗi người.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Quê hương luôn là niềm tự hào trong tâm trí em, sau này dù có đi đến nơi đâu đi chăng nữa, thì hình ảnh quê hương luôn khắc sâu trong trái tim em vì ở nơi đó có những người thân và kỉ niệm gắn với một thời thơ ấu không thể nào quên.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 6
Đã rất lâu rồi em không có dịp về thăm quê nội. Hôm nay, sau một năm học vất vả, em được bố mẹ thưởng một chuyến về quê chơi. Chao ôi! Quê em đổi mới nhiều quá!
Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: “Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt.
Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: “Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay”. Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.
Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em.
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Câu hát trên cứ văng vẳng bên tai. Em nghĩ lớn lên dù có đi đâu xa, em cũng không thể quên nơi chôn rau, cắt rốn. Hiện nay, đang ngồi trên ghế nhà trường em nghĩ sẽ học tập giỏi để mai này lớn lên, xây dựng quê hương em ngày càng giàu đẹp, để không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ và thầy cô.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 7
Lệ Thủy, đó chính là tên gọi của quê hương em, một vùng chiêm trũng nằm trên dải đất hẹp ven biển miền Trung, đẹp và trù phú lắm.
Vào vụ Đông Xuân, chim én bay về đây nhiều vô kể, có những thửa ruộng cùng một lúc có đến hàng trăm con én chao liệng trên tấm thảm nhung xanh. Dọc những bờ ruộng, cò trắng đứng thành hàng, im phăng phắc. Nhưng chỉ cần nghe tiếng động nào đó như tiếng khua đuổi cá của dân chài lưới thì những chấm trắng ấy vội bốc mình lên không trung, dang rộng hai cánh, trôi thành từng đàn về tận tít trời xa…
Đứng ở giữa cánh đồng vào thời điểm lúa đang thì con gái, mới thưởng thức được vẻ đẹp rất nên thơ của cánh đồng. Đẹp nhất là ngắm nhìn những đợt sóng lúa đuổi nhau vội vàng, nhấp nhô lên xuống, giống hệt như một tấm thảm nhung xanh mà ai đó đang tung lên hạ xuống.
Người làng em đi xa, mỗi lần về quê, không ai không dừng lại để ngắm đồng lúa quê mình, để tìm lại ở đây những kỉ niệm của một thời thơ ấu: đẹp, hồn nhiên và ấm áp hương đồng.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 8
Quê hương của em có một dòng sông hiền hòa, thơ mộng. Mỗi khi nhắc đến con sông quê hương, lòng em lại cảm thấy xốn xang, da diết.
Hè đến, em lại về thăm quê. Con sông như một dải lụa trắng mềm mại vắt qua cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Dòng sông trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ.
Nắng hè đổ xuống mặt sông lấp loáng. Dòng sông lúc đó như một tấm gương dài phẳng lặng soi bóng mây trời. Trên mặt sông, một vài chiếc thuyền lá tre tí hon bồng bềnh trôi đi mãi theo dòng nước trong xanh. Thỉnh thoảng lại có một chú bói cá lông xanh biếc hay một chú cò trắng như vôi đậu trên cành tre, mắt lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Trưa hè, chúng em rủ nhau ra ven sông chơi đùa.
Đã từ rất lâu, con sông giống như người mẹ hiền lành. Sông ôm ấp quê hương của tôi như một đứa con thơ. Mỗi buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống mặt sông lại nhuốm màu hồng rực. Đây đó, dưới lòng sông lại vọng lên tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài đánh cá làm rộn rã cả một khúc sông.
Từ bao đời nay, con sông đã gắn bó với mỗi người dân quê em. Sông mang dòng nước ngọt lành làm xanh mát những ruộng lúa, hàng cây và làm cho quê hương em thêm giàu đẹp. Em yêu con sông của quê hương mình biết bao nhiêu.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 9
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Những câu thơ dịu dàng, tha thiết làm tôi lại bồi hồi nhớ về quê hương mình. Dù lớn lên ở Hà Nội, nhưng mảnh đất Hòa Bình thân yêu nơi tôi được sinh ra tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Mỗi lần được về quê lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc, tôi vui sướng khi được gặp lại các anh chị em của mình, và hơn hết tôi lại được đắm mình trong dòng nước trong xanh, mát lành của con sông quê hương – sông Đà.
Sông Đà đẹp nhất có lẽ là khi ra giêng, lúc ấy nước sông đã hơi cạn, không còn cuồn cuộn chảy với màu nước đục ngầu mà thay vào đó là màu nước xanh ngọc bích, dòng chảy trở nên hiền hòa hơn. Sáng sớm khi hơi sương vẫn còn đọng trên các cành lá, tôi tranh thủ ra bãi đá sông Đà để cảm nhận được đầy đủ nhất vẻ đẹp của con sông.
Con sông lúc này tựa như một thế giới cổ tích, những màn sương bàng bạc khiến không gian trở nên huyền diệu hơn. Ra tết tiết trời chỉ hơi se se lạnh, những cơn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, mặt sông phẳng lặng như tờ dường như cũng bị những cơn gió làm gợn lên. Sóng trên sông mới hiền hòa làm sao.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống dòng sông cảnh vật trở nên lung linh, trời mỗi lúc một sáng rõ. Khung cảnh huyền diệu, mờ ảo chợt biến đi đâu mất mà thay vào đó là khung cảnh nên thơ, tuyệt đẹp. Những bãi lau ven sông thả mình buông theo cơn gió, bông lau vàng nhạt như mái tóc của người thiếu nữ bay nhè nhẹ theo làn gió thổi. Tôi lang thang dọc bờ sông, hít căng lồng ngực mình không khí tinh khiết của buổi sớm.
Phía trên đê bắt đầu đã có những người đi tập thể dục, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, tươi vui. Dưới lòng sông không khí tấp nập cũng không kém. Những gia đình sống ven sông cũng bắt đầu dậy chuẩn bị cho ngày mới. Tiếng gọi nhau, tiếng giục nhau đi ăn sáng, đi làm,… lại rộn ràng vang lên.
Tôi yêu biết bao con sông này, nó không chỉ đem lại nguồn lợi kinh tế, nuôi sống nhiều gia đình, nó còn là nơi để tâm hồn ta thư thái sau một ngày học tập mệt mỏi. Con sông là một biểu tượng đẹp đẽ của người dân Hòa Bình. Có lẽ mỗi lần nhắc đến quê tôi ai lại chẳng không nhớ đến đập thủy điện và con sông Đà vừa hung bạo vừa nên thơ.
Tuổi thơ tôi và biết bao thế hệ cũng trở nên đẹp đẽ hơn, vẹn đầy hơn khi có con sông Đà ở bên. Nó là nguồn nuôi dưỡng tâm hồn chúng tôi khôn lớn trưởng thành. Sau này khi học xong tôi nhất định sẽ trở về đây sinh sống và cống hiến hết mình cho mảnh đất quê hương.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 10
Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp- dòng sông êm đềm. Từ dãy Trường Sơn hùng vĩ những cánh rừng đại ngàn xanh tốt. Đến biển Của Tùng đêm ngày sống vỗ mênh mang. Nhưng có lẽ cảnh đẹp gần gủi, thân thương nhất vẫn là cánh đồng quê vào những ngày mùa.
Mùa xuân đã đi qua, lúa xanh thì con gái căng đầy nhựa sống, đã chuyển sang màu vàng chanh rồi vàng ươm. Cánh đồng làng em thẳng cánh cò bay, rộng mênh mông xa tít chẳng thấy bờ. Sáng sớm khi ông mặt trờ thức dậy, rải những tia nắng ban mai xuống cánh đồng. làm những giọt sương long lanh trên lá lúa như những hạt kim cương. Những bông lúa chín vàng ướt đẫm sương đêm như trĩu nặng xuống. Cả cánh đồng rực vàng lượn sóng nhấp nhô.
Mới mờ sáng, trên các thửa ruộng nón trắng nhấp nhô. Tiếng nói cười râm ran của các bác nông dân gặt lúa là xao động cả cánh đông.Tiếng cắt lúa xèn xẹt, xèn xẹt nghe thật vui tai. Trên các thửa ruộng vừa gặt xong, từng đống lúa trĩu bông đang được máy tuốt. Tiếng máy nổ giòn rồi nhả ra vô số hạt vàng căng tròn. Ai ai cũng hớn hở vui mừng bởi mù màng bội thu.
Trên bờ ruộng, những chú cò trắng muốt vểnh tai nghe ngóng những âm thanh rộn rả, những chú trâu béo mộng , có bộ lộng đen nhức đang chén những khóm cỏ ngon lành ở gốc ruộng mới gặt, ngửa mặt lên trời cười thích chí. Ở các chân ruộng chưa gặt các khóm lúa chín vàng tựa đầu vào nhau cùng cất tiếng hát vào mùa. Cả cánh đồng nhuộm một màu vàng trù phú, ấm no.
Ánh nắng chói cháng toả xuống làm cả cánh đồng rực sáng. Màu nón trắng, màu lúa vàng, màu cỏ xanh hoà quyện đan xen vào nhau tạc nên một bức tranh thiên nhiên gần gũi và thơ mộng. Đi giữa cánh đồng ngắm nhìn cảnh đẹp, hít thở mùi thơm của lúa chín, mùi bùn đất, mùi cỏ dại. Sao mà thích đến thế. Một cảm gicác dễ chịu và êm ái làm sao.
Ngày tháng cứ thế dần trôi, em lớn lên với một miền quê thanh bình cùng bao nhiêu cảnh đẹp . nhưng có lẽ cảnh dẹp mà em cảm thấy thân thiết nhất, gần gũi nhất vãn là cánh đồng làng .
Phải chăng nơi đó đã thấm đẫm bao giọt mồ hôi nhọc nhằn của bố mẹ. để làm ra hạt gạo nuôi em khôn lớn thành người. Mai ngày có đi bốn phương trời thì quê hương và cánh đồng làng vẫn luôn là hình ảnh thân thương không thể phai nhoà ttrong kí ức tuổi thơ em.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 11
Cha mẹ em đều là người gốc Bắc, thế nhưng đã chuyển vào miền Nam sinh sống từ khi em còn chưa ra đời, thế nên em may mắn được sinh ra và lớn lên ở miền đất đầy nắng và gió Tây Nguyên. Mảnh đất này đã gắn bó và để lại trong trái tim em nhiều kỷ niệm.
Cha mẹ em lập nghiệp ở Đắk Nông, vốn là một tỉnh mới tách ra từ Đắk Lắk, nơi đây đặc trưng với những mảnh đất ba-dan màu mỡ, những cơn gió mùa thổi lồng lộng, cùng những cơn mưa tầm tã dầm dề vào những ngày tháng 6, 7. Còn vào mùa nắng thì là cái nắng gay gắt, tuy không quá khắc nghiệt như nắng hè của miền Bắc, nhưng cũng đủ khiến người ta nhớ mãi ánh mặt trời rực rỡ cùng bầu trời xanh cao vời vợi.
Nhà em một gia đình thuần nông, chúng em sống trong bạt ngàn những rẫy cà phê xanh ngắt rộng lớn, những vườn điều tỏa tán xum xuê, những rừng cao su rợp bóng, mát rượi và cả những vườn tiêu mà trụ nào nào trụ nấy cũng sai trĩu quả. Em thích nhất vẫn là vào mùa hoa cà phê nở, chắc tầm khoảng tháng 1, 2, khắp nơi đều mang một màu trắng xóa, những chùm hoa cà bung nở dày đặc trên từng tán lá, tựa như những chùm bông xinh xắn.
Hoa cà phê là thứ hoa bình dị, dân dã, màu trắng mang đến cho nó vẻ thanh khiết, còn hương thơm thoang thoảng lại mang đến vẻ dịu dàng. Mà có đôi lúc em đã nghĩ rằng nếu nói đến vẻ đẹp của người con gái Tây Nguyên thì hình ảnh và hương sắc của hoa cà phê là một ví dụ khá độc đáo và thú vị.
Em yêu mảnh đất Tây Nguyên này như chính quê cha đất tổ của mình vậy, thậm chí đó là tình cảm gắn bó tha thiết, sâu nặng không quên trong chính tâm hồn. Mà dẫu có đi xa một ngày em cũng luôn nhớ về cái nắng, cái gió và cả cái hương thơm ngọt dịu của hoa cà phê.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 12
Chủ nhật tuần trước em được bố mẹ cho về quê nội. Đã lâu lắm rồi mới được thăm ông bà ở Vũng Tàu. Và cũng đã từ bao lâu mới được ra lại ngắm biển. Đặc biệt hơn thế, đó là khoảnh khắc cảnh biển Vũng Tàu khi hoàng hôn đang buông.
Một buổi chiều mùa hè thật dễ chịu. Gió từ biển thổi nhè nhẹ. Bầu trời mùa hè cao vời vợi. Trên bầu trời ấy, những đám mây đang nhuốm dần sắc tối, lững lờ tìm nơi trú ngụ. Ông Mặt Trời đỏ rực như quả cầu lửa khổng lồ đang từ từ lặn xuống lòng biển sâu. Màu đỏ của Mặt trời hắt sáng cả xuống mặt biển. Mặt biển nhuốm phai cả sắc đỏ. Đó là thứ ánh sáng rực rỡ cuối ngày làm cả vùng không gian sáng bừng ánh đỏ.
Từ bầu trời nhìn xuống mặt biển thấy biển im lặng, yên bình đến lạ lùng. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, không ào ạt như biển ban sáng. Phải chăng sau một ngày vỗ sóng mệt nhoài, biển đã mệt và yên ắng nằm nghỉ? Nước biển vẫn trong như thế. Biển Vũng Tàu trong lắm. Trong và xanh nhìn được cả phía dưới biển. Mặt nước biển trong như một tấm gương khổng lồ thu cả bầu trời trên không gian.
Bầu trời lam nhạt, biển cũng mang màu lam nhạt. Chân trời đỏ rực rỡ, biển cũng ánh đỏ. Trời và biển như hoà làm một, mênh mông bao xa bát ngát không thấy điểm dừng. Bờ cát vàng trải dài in dấu chân người trở về. Những rặng dừa hai bên bờ đứng rì rào trong gió biển. Cảnh vật thật nên thơ, hữu tình. Chỉ vang vọng tiếng gió thổi, lá cây rung động cùng tiếng sóng biển vỗ vỗ nhẹ nhàng.
Hoàng hôn buông xuống, biển im lặng tìm chốn nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhoài vỗ sóng. Trời cao cũng có những đàn chim hải âu từng đàn từng đàn bay về tổ sau một ngày kiếm ăn tứ phương. Khi biển lặng im nằm nghỉ, những cánh chim tìm chốn ngủ thì những người ngư dân lại bắt nhổ neo ra khơi xa đánh bắt. Bến tàu đông người dân chài lưới. Từng con thuyền nhổ neo căng buồm ra khơi xa.
Những người ở lại, đứng lặng im trong bóng chiều vẫy tạm biệt. Cánh buồm no gió, những con thuyền lao vun vút trên mặt biển. Những cánh buồm đó mang hơi thở của dân làng và những ước mong một chuyến đi an toàn và bội thu. Nhịp sống con người nơi ngư làng Vũng Tàu gian dị, yên bình đến thế.
Biển Vũng Tàu lúc nào cũng đẹp. Nhưng với em đẹp nhất là khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống. Đó là lúc cảm nhận được vị mặn mặn trong gió biển, thấy được rộng lớn bao xa của biển, thấy được cuộc sống bình dị của người dân nơi đây. Mọi thứ thật giản dị và yên bình. Biển Vũng Tàu đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 13
“Quê hương” là hai tiếng gọi thân thương nhất đối với mỗi một con người. Bởi đó là nơi chúng kiến ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Đối với em cũng vậy, quê hương em thật đẹp và mỗi lần nhắc gọi quê hương em thấy trong lòng trào dâng bao cảm xúc khó tả.
Quê hương em là một làng quê rất trù phú. Những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, những bãi ngô, nương dâu xanh tít tắp đến tận chân trời. Con đường làng ngoằn ngoèo, quanh co nhưng vô cùng sạch sẽ vì được làm bằng bê tông. Từ ngày có đường bê tông sạch sẽ, chúng em đi học không còn phải chịu cảnh lầy lội bùn đất như trước kia nữa.
Những ngôi nhà hai tầng mọc lên khang trang làm cho quê hương ngày càng mới mẻ. Bây giờ ở quê em không còn có nhà tranh nữa mà tất cả đều có nhà ngói cả rồi. Vì thế tháng 10 năm ngoái, quê em đã được đón nhận danh hiệu Nông thôn mới. Tuy rằng cuộc sống đã khấm khá hơn nhưng ở quê em, mọi người vẫn sống với nhau rất chan hòa, tình cảm.
Khi bắt đầu một ngày mới, các bác nông dân thường rủ nhau ra đồng. Các chị hàng xén đẩy xe đi chợ, nói chuyện về giá cả hôm nay. Còn chúng em thì í ới gọi nhau đi học, cười đùa và nói chuyện làm cho làng xóm nhỏ trở nên xôn xao và tràn đầy sức sống hơn. Những buổi tối liên hoan văn nghệ, các cụ ông cụ bà cũng hào hứng đi xem rồi tham giad đọc thơ, kể chuyện nữa.
Những cánh diều đủ màu sắc, đủ hình dáng bay lên cao, cao mãi trên triền đê lộng gió có lẽ là hình ảnh mà em thích thú nhất. Hy vọng những ước mơ của chúng em sau này cũng sẽ bay cao, bay xa như thế.
Diện mạo quê hương em đang thay đổi từng ngày và ngày một giàu đẹp hơn. Em rất yêu quê hương của mình. Chính vì thế sau này, dù có đi đâu xa đi nữa thì em vẫn luôn nhớ về quê hương.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 14
Nói đến Sơn La quê tôi, người ta nghĩ ngay đến Mộc Châu, một Đà Lạt thu nhỏ giữa lòng Tây Bắc. Nơi đây có Bản Áng với rừng thông già reo vi vu, với đàn ngựa nâu, với làn nước trong veo, êm đềm, yên ả.
Sơn La thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, đâu chỉ có hoa mơ, hoa mận trắng xóa, mà còn những đồi chè trù phú, những dải mây vắt ngang đỉnh Tà Xùa, hay sự hùng vĩ của đỉnh Pha Luông “mưa xa khơi”.
Sơn La mang vẻ đẹp hùng vĩ ban sơ của núi rừng Tây Bắc, của những thửa ruộng bậc thang, của những cao nguyên đẹp nên thơ trong sương sớm. Mảnh đất này còn là nơi có nhiều món ăn đặc sản thơm ngon với những cái tên đầy ấn tượng như Pa pỉnh tập, Nậm Pịa, nộm da trâu… và đặc biệt là sữa bò Mộc Châu. Mỗi món ăn đều mang hương vị của núi, của rừng, chứa cả sự ân cần hiếu khách của người dân nơi đây, ấy thế nên món nào cũng ngon, cũng đậm đà bản sắc.
Đến Sơn La bạn sẽ nghe được văng vẳng những câu thơ đầy xúc động:
Rớt xuống trang thơ tôi
Cánh hoa đào phớt đỏ
Chiều Sơn La lặng gió
Tôi nghe hoa thì thầm
Như nhắc nhở rằng giữa đại ngàn bao la đầy bí ẩn, còn có một minh chứng sống của lịch sử, nơi đã đày ải những chiến sỹ quả cảm, kiên trung. Nhà tù Sơn La – nơi có “cành đào Tô Hiệu” trong lịch sử kháng chiến, qua nhiều thăng trầm vốn dĩ đã đổi thay nhưng nơi đó mãi có một thứ còn đọng lại đó là lòng yêu nước, ý chí bất khuất, kiên cường như đồng chí đảng viên năm nào.
Sơn La, nghe cái tên thôi đã ánh lên những cực nhọc, gian khổ… ấy thế mà không, Sơn La hôm nay đang từng ngày đổi mới. Từng ngày đang khẳng định mình trên bản đồ du lịch Việt Nam. Nếu có cơ hội bạn hãy đến với quê tôi Sơn La một lần, chắc hẳn Sơn La sẽ chẳng bao giờ làm bạn thất vọng.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 15
Mỗi người chúng ta đều có rất nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để quay về, ấy là quê hương. Là nơi có mẹ, có bà có họ hàng, xóm giềng mong đợi. Tôi yêu quê hương của mình bằng tình yêu của đứa con xa. Mỗi lần nghe âm vang khúc hát về quê hương lòng tôi lại cháy lên nỗi nhớ về những kỉ niệm tuổi ấu thơ nơi quê cha, đất tổ.
Mỗi lần nghe câu hỏi quê hương là gì khiến lòng tôi bối rối. Phải chăng quê hương là nơi có ngôi nhà của mẹ, nơi ta được sinh ra và chập chững những bước đầu đời. Quê hương cũng là nơi ta đến trường, là nơi dạy ta nhiều bài học và cũng là nơi mang bao nhiêu kí ức theo ta suốt cuộc đời. Mẹ tôi thường bảo quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn là chiếc nôi êm đềm của mỗi đứa trẻ. Tôi quên làm sao được cái lưng còng của bà cũng mái tóc bạc của ông. Tôi thương chiếc áo bà ba mang dáng hình xứ sở mẹ mặc mỗi lần đi chợ. Tôi thuộc từng con đường mòn cha đi ra ruộng thăm lúa, bẫy chim.
Quê hương tôi ở vùng ngoại thành nằm im lìm bên dòng sông trong xanh và những bóng dừa nghiêng soi đáy nước. Nếu được vẽ một bức tranh về quê hương, chắc chắn sẽ là một bức tranh tĩnh, động tuyệt vời. Tôi nhớ những buổi sáng khi ông mặt trời vừa ló khỏi ngọn cây tre, sương còn phủ trắng trên cánh đồng, những bác nông dân đã ở ngoài đồng. Cánh cò trắng ướt đẫm sương đêm vội vã bay về tổ. Bầu trời mỗi lúc này một trong xanh, từng đám mây trắng bay nhè nhẹ như đang ngắm nhìn cánh đồng.
Tôi yêu quê hương qua những màu tươi đẹp của quê, màu xanh xanh của mạ non, màu vàng của lúa chín, màu đỏ của khóm hoa mười giờ trước nhà, màu tím tím trên nụ hoa cà vườn mẹ cả màu nâu đen của gỗ, của cây.
Rồi những trưa hè oi bức, bác nông dân ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây. Chú trâu thở phào nhai từng nhúm cỏ, lũ gà mẹ gà con đang nằm lim dim trong liếp chuối sau nhà. Tôi yêu cả những ngày nắng vàng đổ lửa, tôi cùng lũ bạn tìm lá dừa, lá chuối xây ngôi nhà mơ ước. Trong ngôi nhà ấy chúng tôi đóng vai mẹ con, bà cháu để học cách lớn khôn.
Ngày ấy ở quê lũ trẻ chúng tôi nào biết trò chơi điện tử, truyện tranh hay hoạt hình trên điện thoại. Chúng tôi sống gắn bó với quê mình từ món đồ chơi làm bằng vỏ sò, con thuyền bằng bẹ chuối đến chiếc nón bằng lá cọ. Cái vị chua của trái bần, trái ổi làm tôi nhớ tận bây giờ. Tôi yêu sao cái âm thanh quen thuộc của lá cây xào xạc sau vườn hòa trong tiếng ru ầu ơ của mẹ và tiếng võng kẽo kẹt đu đưa.
Quê hương tôi thật yên bình lúc về đêm. Chẳng nghe tiếng nhạc xập xìn, chẳng có tiếng hát ồn ào hay tiếng kèn xe của thành phố. Thôn xóm nằm mơ màng bên tiếng ru của dòng sông. Ôi những ánh sao đêm sáng soi mặt nước, ngôi sao nào giữ giùm tôi mơ ước của tuổi thơ. Những lúc trăng lên ngồi bên vệ cỏ nghe bà kể chuyện, tôi đã tưởng tượng về một nàng tiên có phép lạ, tôi sẽ biến những mái nhà lá đơn sơ thành nhà ngói đỏ, biến những ngôi trường khang trang, biến những chiếc cầu lớn bắt qua sông.
Quê hương tôi những ngày mưa cũng vui không kém gì ngày nắng. Nhìn ruộng lúa xanh tươi, cây cối hả hê hứng từng giọt nước mắt mẹ bừng sáng hài lòng. Tôi thích thú với tiếng ếch nháy gọi nhau vang vang mỗi tối và lắng nghe tiếng thạch sùng tắc lưỡi mà tiếc nuối cho những gì đã mất. Ôi! Cái hương đồng cỏ nội của quê hương có mấy ai nỡ lãng quên. Đi suốt cuộc đời chắc đã tìm được một giấc ngủ bình yên như ngủ ở quê mình.
Dù có khôn lớn và đi đến chốn nào, tôi cũng dành một góc yên bình trong tim mình cho quê hương yêu dấu. Dù quê hương có đổi thay từng ngày thì những hình ảnh mộc mạc ấy vẫn mãi khắc ghi như tình yêu của tôi dành cho quê là nguyên vẹn. Tôi lớn rồi, chẳng còn ước trở thành cô tiên nữa nhưng tôi sẽ đem sức lức và khả năng của mình để xây dựng quê hương.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 16
Qua bao năm tháng, vùng quê lúa Thái Bình vẫn cứ vẹn nguyên vẻ đẹp của riêng mình, mang những nét đặc trưng không thể lẫn với bất kỳ nơi nào. Quê lúa nơi đây đẹp miên man trong những buổi sớm mai, mang vẻ đẹp mộc mạc và yên bình biết nhường nào! Cứ thế luôn khiến bao người bâng khuâng những nỗi niềm, trào dâng những dòng chảy cảm xúc khó tả.
Thái Bình là một tỉnh ven biển phía Bắc đất Việt và được bao bọc bởi 3 dòng sông lớn gồm sông Hồng, sông Luộc và sông Hóa cùng với những dòng sông nhỏ đan xen dày đặc len lỏi qua khắp các huyện xã. Chính vì thế, Thái Bình là một vùng đất phì nhiêu, màu mỡ, quanh năm luôn được phù sa bồi đắp. Nếu có dịp về thăm mảnh đất này chắc hẳn bạn sẽ ngẩn ngơ trước những cánh đồng mênh mông bát ngát, đắm say trong không gian đặc trưng của vùng quê lúa nông thôn.
Quê lúa Thái Bình hiện lên với những bức tranh đầy sống động và cuốn hút! Có dịp chiêm ngưỡng đồng lúa ở Thái Bình, chắc hẳn bạn sẽ không khỏi bâng khuâng, xao xuyến những nỗi niềm vừa rạo rực lại vừa sâu lắng chẳng thể diễn tả trọn vẹn bằng lời.
Chỉ với những hình ảnh mộc mạc kia cũng sẽ làm bạn cảm thấy dịu êm trong tâm hồn, lấy lại những niềm vui mới và biết trân trọng những vùng quê lúa như thế này, thêm thấu hiểu những người làm nông và yêu thương đất Việt nhiều hơn nữa.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 17
Ai cũng có một nơi để nhớ, để thương. Ai cũng có một miền quê với bao kỉ niệm êm đềm thuở ấu thơ. Ai cũng có trong tim mình một hình bóng quê nhà mà mỗi khi đi xa ta đều thổn thức nỗi nhớ mong. Và đối với em Quảng Nam chính là một nơi như vậy.
Với tôi, quê hương Quảng Nam chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt và quan trọng trong trái tim. Nhớ về quê hương, tôi nhớ về con đê dài chạy dọc theo những cách đồng lúa bạc ngàn xanh mướt, nhớ những con sông nhỏ uốn lượn bên bồi, bên lở giàu chất phù sa cho cây trái trổ hoa, hay nỗi nhớ ấy trong tôi là câu hát ân tình, da diết “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm, rượu hồng đào chưa nhấm đã say”.
Nói về xứ Quảng quê tôi, làm sao có thể quên được những thứ đặc sản nổi danh: Mì quảng, Cao lầu, Bánh trán thịt heo hay những điểm du lịch Phố cổ Hội An, Thánh địa Mỹ Sơn, Cù Lao Chàm, các làng nghề truyền thống hút hồn du khách mỗi lần ghé đến.
Đất Quảng quê tôi, nơi đã từng sản sinh ra những người con ưu tú, nơi mà trong cuộc đấu tranh chống giặc ngoại xâm bọn thực dân, đế quốc khi đến đây phải chùn bước trước sự kiên cường, bất khuất của người dân nơi đây. “Trung dũng; kiên cường; đi đầu diệt Mỹ” câu hát ấy vẫn còn vang ngân nga đâu đây với niềm tự hào khôn xiết.
Quê tôi một miền quê không ồn ào, xô bồ, tấp nập, người dân quê tôi sống chủ yếu bằng nghề nông, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng con người quê tôi sống có tình có nghĩa. Xóm làng yêu thương đùm bọc lẫn nhau, tối lửa tắt đèn. Họ sống với nhau bằng tình cảm chân thành, chất phác, thứ tình cảm xuất phát từ trái những tim nhân hậu.
Quê hương Quảng Nam chính là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, đó cũng là nơi đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, ngọt ngào, sâu lắng như câu hát ru của mẹ: “Ầu ơ ví dầu, cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, khó đi mẹ dắt con đi, chứ ầu ơ con đi trường học, mẹ đi trường đời”.
Quê hương Quảng Nam đã dạy tôi biết trân trọng những gì cuộc đời đã cho mình, để biết rằng cuộc đời còn biết bao cảnh đời ngang trái, để tôi yêu người bằng cả trái tim, thương người bằng chính tình thương đồng loại, để tôi hiểu sống không đơn thuần chỉ cho riêng mình mà sống còn vì mọi người, vì quê hương, vì Tổ Quốc.
Tình yêu quê hương, thương cha, thương mẹ sẽ thôi thúc tôi cố gắng học tập thật nhiều, để trước tiên thay đổi tương lai, thay đổi cuộc sống, sau đó góp phần xây dựng quê hương đất nước giàu mạnh. Và đối với tôi quê hương Quảng Nam là nơi yên bình nhất, nơi bắt nguồn của mọi tình yêu.
Quê hương mỗi người chỉ mộtNhư là chỉ một mẹ thôiQuê hương nếu ai không nhớSẽ không lớn nổi thành người.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 18
Có lẽ, trong trái tim cua mỗi con người đều có một ngăn nhỏ dành cho quê hương thân yêu. Đúng vậy! Quê hương dù là một cái gì đi chăng nữa thì đó vẫn là nơi ta được sinh ra, lớn lên và có những kỉ niệm đẹp ở đây. Quê hương là nơi chôn giấu biết bao kỉ ức, tuổi thơ đẹp đẽ của mỗi người. Là những ngày vui đùa bên bạn bè, bên dòng sông đầy thân thương. Quê hương đâu đó còn là người mẹ thứ hai chăm sóc cho ta khôn lớn từng ngày, là con đường dẫn lối ta đi tới trường với những người bạn thân thiết. Yêu sao những hình ảnh bình dị mà thân thương ấy của quê hương. Yêu lắm, quê hương ơi!
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 19
Không nơi đâu đẹp bằng quê hương của em. Nơi mà em đã sống và lớn lên từ khi còn nhỏ và được ngủ trong vòng tay của mè.
Nhà em ở cạnh những bụi tre ngà cao vút như lên tận mây xanh. Xung quanh nó có hàng trâm bầu. Nhà của em nối từ một con đường nhỏ đến trường làng núp sau những rặng me tây già đang thay chiếc áo mới. Me tây xòe những cánh tay che mát cho em và mấy đứa trong xóm cùng đi học.
Có khi em đang học bài, nhìn ra xa bỗng thấy những hàng dừa sum sê cành lá che lấy một khoảng trời. Dưới đó là những ngôi nhà trệt mọc thấp mọc cao. Em nhớ những buổi trưa đi học, bỗng bầu trời tối sầm lại bắt đầu mưa. Đúng vậy, một cơn mưa rượt đuổi rồi xối xả trên đầu. Chúng em thi nhau chạy bộ, quần áo ướt sũng, da mặt tái xanh. Cô giáo đã cho chúng em nghỉ học một buổi.
Quê em còn có những mẫu ruộng và một con sông. Bề ngang khoảng sáu mét và nó trôi ngoằn ngoèo bên những hàng dừa cao ngăn ngắt bên những ruộng lúa vàng nặng trĩu… Chiều nào cũng vậy, chúng em cùng ra đó tắm, giỡn đùa một hồi lâu dưới nước lại lên bờ móc đất sình để chọi nhau. Tắm xong, bọn em ra ruộng chơi. Có những cậu bé ngồi trên lưng trâu đang thổi sáo hoặc thả diều, còn con trâu vẫn cứ vừa đi vừa gặm cỏ.
Có những buổi trưa hè được nghỉ học, chúng em bày trò chơi trước sân nhà, chọn những chỗ mát dựng một túp lều để làm đám cưới nho nhỏ có cô dâu và chú rể. Cô dâu mặc áo màu hồng, trên đầu có gắn những chùm bông giấy màu vàng kết thành một vòng tròn. Chú rể mặc nguyền bộ đồ màu xanh. Tiệc đãi bằng những viên kẹo đủ màu mà chúng em dành dụm từ lâu.
Nhờ con sông dài, chúng em thường đi ra giữa sông bằng chiếc ghe khi mỗi buổi chiều nước dâng lên cao. Trên mặt nước là những cụm lục bình trôi dập dềnh với những hoa tím lắc lư… càng ra xa càng thấy lóa mắt vì ánh mặt trời đã gần lặn. Hai bên sông là những hàng dừa nước dầm những bàn chân nâu bóng tròn vo xuống phù sa và soi những chiếc lá xanh thẫm chập chờn trên mặt sông. Trái dừa nước kết thành chùm như những trái bóng lớn, rất sai nên quằn cuống chấm nước.
Quê em có những ngôi nhà mái lá đơn sơ, những đồng ruộng ở hai bên bờ trĩu hạt quằn bông, so với thành phố thì nó nhiều thua thiệt, nhưng không phải vậy mà ở quê em không có những điều thú vị. Dù sau này có đi đâu thì một mảnh tâm hồn em vẫn dành đấy cho quê hương. Ôi! Em không muốn xa những hàng dừa nước, những vòm me xanh đầy tiếng chim hót líu lo và ngay cả cơn mưa tinh nghịch đã hù dọa bọn em và đã bao lần làm bọn em phải lấm lem, ướt nhẹp. Cơn mưa ấy nó cũng là của riêng quê hương… em sẽ nhớ nó mãi đến suốt đời.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 20
Quê tớ là thành phố Nam Định bé tí tẹo, nằm cách thủ đô cả trăm cây số. Từ nhỏ đến giờ, đã bao giờ tớ xa lâu cái thành phố bé tẹo này đâu ngoài mấy lần đi Hà Nội chơi.
Thành phố Nam Định nhỏ nhoi nằm bên cạnh sông Hồng, mùa hè nước sông không cao lắm nhưng cũng đủ trong mát cho thuyền bè chạy và đánh cá. Quê tớ ngày xưa nghèo lắm (hay đơn giản là vì cái khu nhà tập thể năm tầng nơi gia đình tớ trú ngụ ngày ấy nghèo). Cái chợ con ở cuối đường Trần Đăng Ninh bé tí tẹo mà cũng trong tâm trí tôi cứ thấy cơ man nào là hàng hoá. Trẻ con ở khu tập thể của tớ hay chạy ra chợ để xem những món hàng mới tinh mà đứa nào cũng ao ước được có nó một lần. Biết bao nhiêu gia đình ở cái khu tập thể ấy đã gắn bó mỗi khi tớ nghĩ đến “quê hương”.
Cái sân ga Nam Định có từ cái đời nảo đời nào mà tớ cũng chẳng biết nhỉ, ngày nhỏ tí thấy nó cũng rộng rãi lắm mà sao bây giờ bé nhỏ ngột ngạt. Ngày bé xíu mẹ tớ phải đi buôn chè tàu tận Yên Bái nên những lần đưa mẹ ra ga rồi cùng mẹ đợi tàu là những lần mà tớ nhớ nhất cái ga vắng người (tàu đêm mà), mẹ mua cho tớ cái bánh mì nóng hổi, tớ nhai ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn cả. Hì, nghĩ lại mà vẫn thèm cái bành mì ngày ấy. Thế mà cái Ga thành phố Nam Định bây giờ khác xưa quá…. ai cũng tấp nập, vội vàng, chen lấn xô đẩy.
Từ ngày xây cái cầu Đò Quan bắc ngang sông Hồng, bỏ cái cầu Treo cũ từ thời Pháp thuộc, cả cái thành phố như chuyển mình với một diện mạo mới hơn. Nó đông hơn, ấy là lúc tớ nhận ra thế khi bắt đầu biết tự đạp xe đi học. Cả những năm cuối cấp một cùng bạn bè ra cầu chơi, cái cầu cao lắm so với một đứa trẻ, tớ chỉ biết đứng hóng gió, cùng mấy thằng bạn gấp máy bay giấy rồi phi xuống sông, nhìn cái máy bay mình bay xa quá, lượn đẹp quá mà khoái trá cười ầm.
Ai mà chẳng có quê hương. Quê hương của em tuy còn nghèo, cũng không có những di tích, những địa điểm tham quan nổi tiếng như những địa phương khác nhưng vẻ đẹp bình dị của cánh đồng bát ngát lúa, khung cảnh yên bình, êm ả nơi làng quê em thì những nơi thành phố nhộn nhịp, đông đúc khó mà có được. Em yêu và rất tự hào về quê hương em, em yêu ở chính cái vẻ đẹp giản dị mà thanh bình ấy.
Cảm nghĩ về quê hương – mẫu 21
Con người ta có thể đi khắp năm châu bốn bể suốt cuộc đời, những cảnh đẹp muôn hình vạn trạng, những cảnh nhộn nhịp, hoà nhoáng của chốn đất khách quê người cũng không thể níu giữ tấm lòng con người xa quê, yêu quê và nhớ quê. Niềm khát khao, mong chờ một ngày không xa được trở về quê hương yêu dấu. Quê hương là cội nguồn in bóng kỉ niệm tuổi thơ, nâng niu bước chân con người trên đường đời, rồi là chốn bình yên cả đời vất vả ngược xuôi khắp chân trời góc bể.
Quê tôi, mặc dù nó chẳng phải xa hoa lộng lẫy gì nhưng trong mắt tôi nó rất đẹp, đẹp bởi cái sự yên ắng mỗi buổi trưa hè, đẹp vì có những cánh đồng bao la bát ngát, đẹp vì tâm hồn cao thượng, sự gần gũi của người dân nơi đây. Quê tôi còn vô vàn thứ khác hoà quyện vào nhau tạo nên một vẻ đẹp gần gũi, gắn bó với tôi, với người dân. Vào những buổi bình minh, phong cảnh im ắng tĩnh lặng đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng của những chú bướm bay lượn.
Ngồi nhìn bốn bề mà lòng tôi rạo rực, tự hỏi rằng: “Nơi đây có phải chốn thần tiên hay không?” Một màu xanh biêng biếc của trời, cái màu vàng ươm của những ruộng lúa, cái màu xanh mượt của một rừng cây, hoà vào nhau tạo thành bức tranh có 1 không 2. Chị gió nhè nhẹ lướt qua mang theo mình cái hương thơm sữa của lúa, một cái mùi quen thuộc như đã ngấm sâu vài trái tim tôi. Cảnh bình minh lên một cách chậm rãi bởi ông mặt trời vẫn chưa rửa mặt, vẫn còn ngái ngủ. Ngoài đồng, các cô các bác nông dân đã ra đồng làm việc tự bao giờ.
Giữa trưa, tôi thường hay mắc một chiếc võng trong một bụi dừa. Vừa nằm vừa ngắm nhìn mọi thứ. Tiếng ve trong bụi cây gần đó vang lên nghe thật êm tai. Cây cổ thụ sau nhà tôi có một tổ chim, những chú chim non cất lên tiếng hót trong trẻo làm nào động cả không gian yên ả. Tôi thiếp đi vì nhớ lại những lời ru ngọt ngào của mẹ mấy năm trước đã ru tôi chìm đắm vào giấc ngủ say.
Vào những buổi chiều mát mẻ, tôi thường hay cùng mấy đứa bạn chơi thả diều với nhau, cái hình ảnh hồn nhiên ngây thơ, dễ thương ấy làm lòng tôi nhớ mãi không quên. Thả diều đã gắn liền với tuổi thơ tôi tự bao giờ. Những cánh diều mềm mại, bay lên nền trời xanh thẳm và ngày càng bay cao hơn, giống như lũ trẻ chúng tôi, rồi sẽ có ngày chúng tôi lớn lên, đôi cánh ước mơ sẽ càng chắc chắn để vũng bước bay vào một thế giới, không gian rộng lớn hơn nữa.
Nhưng rồi tôi cũng phải rời xa nơi này, rời xa cái nơi giống như từng miếng thịt, giọt máu trong tôi vậy. Trong lòng tôi đau xót vô cùng. Những kỉ niệm về tuổi thơ, kí ức của tôi về nơi này đã khắc ghi sâu vào trong tôi, khắc ghi vào tâm hồn, tuổi thơ này. Đã gần năm nay tôi chưa về lại thăm quê. Tôi biết quê mình thay đổi nhiều lắm, đẹp hơn, phát triển hơn, cuộc sống con người cũng ổn định hơn. Nhưng có một điều tôi chắc rằng, sự bình yên, ấm áp của làng quê, sự chân chất, mộc mạc của con người nơi đây không bao giờ thay đổi cũng như tình yêu tôi dành cho quê, chân thành và gắn bó.
Có lẽ những lời văn trên không thể diễn tả hết tình yêu tôi dành cho quê, nhưng đối với một người con xa xứ như tôi, đó là những ký ức đẹp tôi mãi khắc ghi trong lòng.
Đã có lời giải bài tập lớp 7 sách mới:
- (mới) Giải bài tập Lớp 7 Kết nối tri thức
- (mới) Giải bài tập Lớp 7 Chân trời sáng tạo
- (mới) Giải bài tập Lớp 7 Cánh diều
Săn SALE shopee tháng 7:
- Sữa dưỡng thể Vaseline chỉ hơn 40k/chai
- Tsubaki 199k/3 chai
- L’Oreal mua 1 tặng 3
- La Roche-Posay mua là có quà:
Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!