Cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con … – Luật Dương Gia
1. Dàn ý cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc ngắn gọn nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu chân dung nhà thơ Tố Hữu và phong cách thơ ca của ông trong bài thơ “Việt Bắc”.
– Dẫn vào bài thơ giới thiệu khái quát hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc.
1.2. Thân bài:
Bức tranh mùa đông
– Sử dụng nét điểm xuyết truyền thống, gợi mà không động, màu xanh thăm thẳm của núi rừng mang vẻ âm u, lạnh giá và có phần khốc liệt.
– Màu đỏ thắm của hoa ban cùng màu vàng nhẹ của nắng hoà trên tấm nền xanh thăm thẳm của núi rừng đã góp phần xua tan sự lạnh giá thêm vào đó là một chút cảm giác gần gũi, mang đến hình ảnh Tây Bắc tươi đẹp mà không hề khô khan, đồng thời khích lệ tinh thần lao động của bộ đội ta.
– Hình ảnh con người mang tầm vóc hiện đại, bản lĩnh kiên cường trong lao động và quyết tâm chinh phục thiên nhiên núi rừng Tây Bắc.
Bức tranh mùa xuân
– Sắc trắng của hoa đào gợi bức tranh về xuân đẹp đẽ, trong trẻo, tinh khôi và tràn đầy hi vọng.
– Hình ảnh con người trong công việc lao động nhẹ nhàng, song vẫn toát lên vẻ đẹp của sự thông minh, sáng tạo và cần mẫn.
Bức tranh mùa hạ
– Mùa hè hiện ra qua sự phối hợp của màu vàng và tiếng ve, biến bức tranh thiên nhiên trở nên ấn tượng với sự sôi động, rực rỡ và sặc sỡ.
– Từ “đổ” gợi nên sự đổi màu nhanh và rực rỡ của núi rừng Tây Bắc.
– Hình ảnh “cô gái bẻ măng một mình” gợi nên sự vất vả trong lao động, hi sinh sinh cho cách mạng cùng tình yêu chân thành, gắn bó thuỷ chung của Tố Hữu với con người Việt Bắc.
Bức tranh mùa thu
– Hình ảnh vầng trăng gợi nên nhiều ý nghĩa, là chuỗi đêm thức trắng dưới trăng đợi giặc, là biểu trưng về sự đoàn tụ, sum vầy và cũng là biểu tượng cho sự gắn bó, chung thuỷ.
– Hình ảnh con người Việt Bắc không phải là hình ảnh của lao động mà là qua lời ca để bày tỏ nỗi lòng nuối tiếc, ân tình thuỷ chung phút chia tay.
1.3 Kết bài:
– khái quát lại vấn đề
– Nêu cảm nghĩ của người viết
2. Cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc hay nhất:
Việt Bắc là một trong các tập thơ xuất sắc nhất của Tố Hữu. Lời thơ như bài hát tình tha thiết về Việt Bắc, căn cứ địa của cách mạng Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Ở việt bắc, bên cạnh cách là hình ảnh hùng tráng, giàu tính sử thi về cuộc sống thường ngày giản dị, gần gũi được bao phủ bằng thiên nhiên hết sức đẹp đẽ:
Trong chỉ một đoạn thơ ngắn nhưng từ “nhớ” đã được nhắc tới năm lần. Nỗi nhớ xuyên suốt từ đầu đến gần cuối bài. Hai dòng đầu là lời khơi gợi như “nhắc khéo” rằng mình có nhớ hay không? Với ta, ta cũng nhớ! Cách xưng gợi vẻ gần gũi, tình cảm nồng nàn tha thiết. Ta với nhau dù hai mà một, dẫu một mà hai. Người ra đi nhớ điều chi? Việc Bắc có chi để mà nhớ, đế mà yêu? Câu thơ đã trình bày khá chi tiết?
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người
Núi rừng, phong cảnh Việt Bắc được ví như “hoa”. Nó tươi thắm, rực rỡ và “thơm mát”. Trong bức tranh thiện nhiên đó, hình ảnh con người hiện lên bình dị, gần gũi, mộc mạc mà cao cả tràn đầy! Con người và thiên nhiên lồng vào nhau, liên kết với nhau tạo thành những thần thái riêng biệt của Việt Bắc.
Bốn mùa đất nước đi qua lại trong những câu thơ cô đọng với nhiều hình ảnh, chi tiết chọn lọc, độc đáo. Mỗi mùa mang một hương vị độc đáo riêng.
Mùa đông, rừng trong mát và điểm thêm những cánh hoa mận “đỏ tươi” cùng tia nắng vàng rực rỡ. Xuân đến, toàn bộ khu rừng rực lên trong màu trắng của hoa mận. Hè sang, có ve hót và có “rừng phách đổ vàng”. Và khi thu về, thiên nhiên được chiếu sáng bằng màu vàng rực rỡ của vầng trăng tròn. Bài thơ tràn ngập các màu sắc tươi sáng và rực rỡ: xanh, đỏ, vàng, trắng. .. Các màu sắc đó đập thẳng đến mắt của người đọc. Tiếp xúc với các câu thơ của Tố Hữu, ta sẽ được thưởng thức một bức tranh sinh động. Trong thơ, các gam màu được kết hợp hết sức hài hoà thiên nhiên làm tăng lên vẻ đẹp của núi rừng Việt Bắc.
Thời gian vận hành linh hoạt trong từng trang thơ. Nó bước những bước mạnh mẽ và vững chãi khiến ta chẳng cảm thấy phút chuyển mùa. Thiên nhiên Việt Bắc thường được miêu tả theo chiều ngược thời gian. Buổi sáng hoa “mơ nở trắng rừng”, trưa nắng vàng rực rỡ và khi đêm về ánh trăng soi lấp lánh khắp nơi. .. Núi rừng Việt Bắc như một sinh thế đang thay đổi theo mỗi khoảnh khắc.
Và cái phong cảnh ngọt ngào, đáng nhớ đó lại trở nên dịu dàng nắng vàng, sống động hẳn đi khi có hình ảnh của con người. Con người đang lồng giữa thiên nhiên, trở thành một đoá hoa đẹp nhất, có mùi thơm quyến rũ nhất. Mỗi câu thơ tả cảnh đi kèm với một câu thơ tả người. Cảnh và người đan xen với nhau rất ăn ý. Đây là những con người bình dị, gần gũi và say mê với cuộc sống. Kẻ “dao gài thắt lưng”, người “đan nón”, “cô gái bẻ măng đơn độc” và tiếng hát tình của ai đấy vang xa trong không gian rừng núi mênh mông. .. Hình ảnh con người làm vẻ đẹp của thiên nhiên trở nên rực rỡ. Chính họ đã gợi lên sự nhớ tha thiết đối với người ra đi. Đọc bài thơ, ta có cảm giác về vẻ dẹp giản dị mà trong trẻo của tâm hồn người Việt Bắc. Ở đấy họ đối xử với nhau bằng tình cảm sâu nặng, chân thành, bằng lòng chung thuỷ “trước sau như một”. Họ đã nuôi bộ đội, nuôi du kích để phục vụ sự nghiệp đấu tranh của dân tộc. .. Hình ảnh con người Việt Bắc dù bình dị nhưng rất đẹp.
Khơi gợi hình ảnh thiên nhiên và con người nơi đây, Tố Hữu đã thể hiện một tình cảm tha thiết, ân tình sâu nặng cùng sự nhớ thương da diết. Ta với người, mình với nhau đã từng:
Thương nhau chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng
Đã cùng san sẻ bao nỗi khó khăn cực khổ như vậy! Ta, mình sao có thể quên nhau được. Tình cảm thiêng liêng đó đã ăn sâu vào tâm hồn kẻ đến và người đi. Vì thế, khi ra đi, nhớ là nỗi niềm khắc rất rõ trong tâm trí và tình cảm của mình.
Thể thơ lục bát nhẹ nhàng mà sâu sắc. Cả khổ thơ ôm đầy niềm hy vọng, yêu cuộc sống và tin vào tương lai. Nó mang âm điệu lãng mạn, thể hiện tình yêu thiên nhiên và con người tha thiết cùng với lòng yêu đất nước nồng nàn của Tố Hữu. Cuối bài thơ vang tiếng hát tình yêu khơi gợi biết bao kỷ niệm. Kỉ niệm đó theo hoài bước chân người đi và lưu luyến bên lòng kẻ ở lại. ..
Những câu thơ của Tố Hữu có tính bao quát cao so với toàn bộ tác phẩm. Lời thơ bình dị mà sâu lắng thể hiện những rung cảm mãnh liệt đối với vẻ đẹp của núi rừng và con người Việt Bắc. Nỗi nhớ trong thơ của Tố Hữu đã đi vào tâm hồn người đọc, như khúc dân ca nhẹ nhàng lưu lại trong lòng họ bao tình cảm ấm áp và ngọt ngào.
3. Cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc ý nghĩa nhất:
“Việt Bắc” của Tố Hữu không chỉ là lời ru ân tình thuỷ chung giữa những con người của kháng chiến với nhân dân miền núi, đó cũng là bài hát về thiên nhiên và con người nơi dải đất biên cương của Tổ quốc. Hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc được nhà thơ chú trọng khắc hoạ ca ngợi qua từng vần thơ đẹp đẽ:
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người.
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.”
Cảnh vật Việt Bắc được thể hiện khá đặc trưng. Tố Hữu đã mượn hình ảnh của hoa chuối đỏ thắm nhằm gợi lên một nét đặc trưng của mùa đông Việt Bắc. Có người cho biết hình ảnh hoa chuối lần đầu tiên đưa vào thơ Tố Hữu nhưng đã tạo được ấn tượng mạnh với người đọc. Cảnh mùa đông có nét ấm áp, rạng rỡ và tươi vui, nhưng không phải là sự ảm đạm, buồn tẻ. Bức tranh được kết bằng các màu sắc như xanh, đỏ thắm và vàng. Nó không những có đủ sắc màu mà tràn ngập ánh sáng. “Ánh” là một từ cực gợi, hé lộ sự tương phản của cảnh và người Việt Bắc. Không thấy con người hiện hữu trực tiếp mà phải thông qua hình ảnh “dao gài thắt lưng”, bóng dáng của người lao động mới toát lên vẻ gần gũi và thân thiện. Bức tranh mùa đông đẹp vẻ đẹp ấm từ trong lòng cảnh vật và từ trong sự lao động của con người.
“ Ve kêu rừng phách đổ vàng “
Mùa xuân Việt Bắc được gợi ra bởi sắc trắng của hoa đào và sắc xanh của rừng thông tạo thành nét đẹp trữ tình, thơ mộng của cảnh. Màu trắng của hoa có tác dụng mở rộng không gian và tôn vinh sự tinh khiết của cảnh vật. Hình ảnh con người Việt Bắc hiện lên với vẻ đẹp bình dị của công việc lao động hàng ngày. Chỉ cần hình ảnh hoa sen cũng làm nổi bật vẻ đẹp thầm lặng, bền bỉ và kiên nhẫn của người lao động trong công việc lao động của ngày.
Nếu câu thơ mùa xuân bừng nở sắc trắng của hoa đào thì câu thơ mùa hạ vẫn là tiếng ve thân quen của núi rừng Việt Bắc. Tiếng ve dệt nên khúc ca mùa hạ rộn rã, vui tươi. Sự kết hợp của âm nhạc và màu sắc đã tạo ra sự sinh động cho cảnh vật. Sắc vàng của rừng thông dường như muốn bung đầu ra ngoài và ứa sức sống bởi sự tác động rộn rã của tiếng ve. Câu thơ mùa hạ tưng bừng trong âm thanh và rộn rã những màu sắc, nhộn nhịp của đời sống lao động. Hình ảnh cô gái bẻ măng không gợi lên sự lẻ loi, đơn độc mà lại là người lao động cần mẫn đang làm tốt công việc của mình và đã trở thành điểm sáng cho bức tranh mùa hạ.
Hình ảnh vầng trăng mùa thu hoà bình mát rượi và tiếng hát ân tình vang lên của con người đã làm bừng sáng bức tranh mùa thu. Bức tranh đó lắng sâu trong nét đẹp dịu dàng và gợi cảm. Khúc hát ân tình vang ngân trong tâm hồn thi nhân, vẳng lên từ rừng thu Việt Bắc xưa. Cái đẹp của thiên nhiên hoà quyện với vẻ đẹp của con người.
Nhưng hơn hết, bức tranh được vẽ với cả tình người đã gợi lên sự nhớ mong da diết của nhà thơ. Từ “nhớ” được lặp nhiều lần của Tố Hữu trong thơ đã vẽ nên một bức tranh Việt Bắc giản dị mà ấm áp tình người. Sự lựa chọn hình ảnh giàu tài năng, tinh tế của nhà thơ đã tạo nên một bộ tứ bình độc đáo, phong phú. Lời thơ lục bát nhẹ nhàng, da diết làm nỗi nhớ thêm nồng nàn, sâu lắng.
Viết về cảnh và người Việt Bắc, Tố Hữu sử dụng thơ lục bát giản dị nhằm bày tỏ tình yêu nồng nàn, tha thiết của mình. Cũng thế, đoạn thơ sử dụng ngôn từ hết sức thông minh; hình ảnh thơ bình dị, mộc mạc mà đẹp đẽ khắc hoạ thành công hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc ân tình, thuỷ chung.
Đoạn thơ nói riêng và bài thơ “Việt Bắc” nói chung đã khắc vào lòng người đọc nhiều hình ảnh đẹp đẽ nhất của cảnh và người Việt Bắc. Đọc đoạn thơ, không chỉ có con người của cách mạng năm xưa thấy cảm động vô bờ mà còn cả bao con người của thế hệ hôm nay lòng cũng đang hướng tới một vùng gió ngàn Việt Bắc.
4. Cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc ấn tượng nhất:
“Việt Bắc” của Tố Hữu có thể coi là một khúc tráng ca tuyệt đẹp trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Tác phẩm đã ghi dấu cuộc kháng chiến ấy với một giọng thơ đầy ân tình, khắc hoạ không chỉ sự hào hùng của lịch sử mà ánh thêm vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Việt Bắc – ân tình, thuỷ chung. Và vẻ đẹp ấy đã được phản ánh đầy đủ trong bài thơ:
Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung
Thơ của Tố Hữu là thơ trữ tình, chính trị, do vậy cảm hứng chính trị cũng là cảm hứng chi phối toàn bộ tác phẩm. Bởi chất chính trị ấy đã hoà điệu nhịp nhàng, ăn ý cùng chất trữ tình cách mạng, chính điều đó khiến các tác phẩm của Tố Hữu không chỉ là những bài viết tuyên truyền, giáo dục thông thường mà đó cũng là tư tưởng, tình cảm quá đỗi sâu sắc được tác giả thể hiện trong thơ. Hai chất liệu đã hoà quyện với nhau để mang đến sự thuyết phục trong lòng độc giả.
Cả bài thơ “Việt Bắc” thấm đượm những nỗi niềm nhớ nhung da diết, giống như chính bản thân Tố Hữu đã nói trong lời thơ: “Nhớ gì như nhớ người yêu/Trăng trên đầu núi, nắng xuống lưng nương”. Bởi vậy, bài thơ trở nên sâu lắng, da diết thêm nhờ sự cộng hưởng của mối quan hệ khăng khít giữa con người và khung cảnh thiên nhiên Việt Bắc. Điều ấy càng làm nổi bật vẻ đẹp lộng lẫy và đầy sức sống của thiên nhiên, đồng thời thể hiện sự ân tình, thuỷ chung trong con người Việt Bắc.
Khổ thơ là bộ tranh tứ bình đẹp đẽ, thể hiện các đặc trưng riêng biệt của bốn mùa xuân – hạ – thu – đông. Mở đầu khổ thơ là bộ tranh mùa đông với sắc đỏ nổi bật:
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh, dao gài thắt lưng
Màu xanh mướt của núi rừng được tác giả khắc hoạ rất đẹp, tuy nhiên nổi bật nhất trong bức tranh đó không phải là màu xanh bạt ngàn của mà lại là màu đỏ rực của hoa chuối. Với nét nhấn nhá, Tố Hữu đã khiến cho bức tranh bừng sáng rực. Dù bức tranh mùa đông ảm đạm song không hề u ám, lạnh lẽo mà ngược lại với sắc đỏ bức tranh còn trở nên ấm nóng và tràn ngập đầy sức sống hơn bao giờ hết. Trong bức tranh đó, con người xuất hiện rất năng động và trẻ trung. Con dao – công cụ lao động của người dân Việt Bắc lại thêm một lần nữa được ánh sáng của mặt trời khiến nó bừng nở. Con người ở trong khung cảnh bao la của thiên nhiên này không hề nhỏ bé mà còn chứa đựng trong đó sự kiên cường, bất khuất giữa đại ngàn.
Bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp và đầy sức sống với sắc trắng tinh khôi của bông hoa mơ:
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng cánh
Hoa mơ – một loài hoa giản dị, đơn sơ nhưng đầy thanh tao và cao quý. Sắc trắng của hoa mơ khiến không gian rừng núi ngày càng trở nên đẹp đẽ và thơ mộng hơn bao giờ hết. Tương ứng vẻ đẹp tinh khôi của mùa xuân là những “người đan nón” với đôi bàn tay tài hoa, thoăn thoắt. Họ hiện lên là hình ảnh người lao động cần mẫn, khéo léo và biết “chuốt từng sợi giang”.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Vẻ đẹp của thiên nhiên được khắc hoạ rõ nét nhất trong bộ tranh mùa hè, vừa có màu sắc lại có hình khối. Màu vàng rực rỡ của mùa hè cùng tiếng ve kêu rộn ràng khiến cho sức sống mùa hạ dường như bừng tỉnh và thức dậy thì. Câu thơ tiếp theo là một câu thơ khá đẹp và nhiều ý nghĩa, có thể hiểu tiếng ve kêu đã tác động, khiến cả rừng phách đổ vàng; nhưng cũng có thể hiểu là tiếng ve kêu trong rừng phách. Dù hiểu theo nghĩa nào thì đây cũng là bức tranh thiên nhiên rất đẹp và đầy sức sống. Nổi bật giữa khung cảnh thiên nhiên là người con gái xuất hiện rất xinh đẹp và dịu dàng – “cô em gái”. Giữa con người và thiên nhiên có sự đồng điệu, tan hợp với nhau như cô em gái cũng đang ở lứa tuổi đẹp đẽ, đầy sức sống nhất, cũng giống thiên nhiên ngập trong sức sống. Như cô em gái nhỏ xuất hiện một mình nhưng không bao giờ có cảm giác đơn độc mà trái lại rất đẹp đẽ, quyến rũ.
Khổ thơ kết lời của bộ tranh mùa thu: “Rừng thu trăng soi hoà bình/Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung”. Ánh trăng vàng toả dài khắp rừng núi khiến cho bức tranh có phần lấp lánh và huyền hảo. Đồng thời bức tranh ấy cũng tái tạo sự bình yên, tĩnh lặng của đêm khuya. Bởi vậy ánh trăng không đơn thuần là vẻ đẹp của thiên nhiên mà là biểu trưng của hoà bình. Con người được thể hiện thông qua hình thức sinh hoạt văn hoá đặc sắc của người dân Việt Bắc, đó là các bài hát giao duyên, đầy ân tình và thuỷ chung.
Với những từ ngữ mộc mạc, lời lẽ trữ tình nhẹ nhàng, Tố Hữu đã đem đến cho bạn đọc một thiên nhiên Việt Bắc tràn đầy sức sống, một người dân Việt Bắc khoẻ khoắn, chăm chỉ và yêu thương lao động. Đoạn thơ đã cho thấy sự phi hành nhịp nhàng hoà quyện của con người và thiên nhiên tạo ra vẻ đẹp hoàn thiện cho thiên nhiên cùng con người nơi đây.
5. Cảm nhận về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc sâu sắc nhất:
Bài thơ “Việt Bắc” đã trở thành một trong các sáng tác nổi tiếng của Tố Hữu. Đến với tập thơ này, người đọc sẽ cảm nhận được hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc trong bộ tranh tứ bình rất độc đáo.
Trong một đoạn thơ ngắn nhưng “nhớ” được lặp tới năm lần. Điều đó cho biết nỗi nhớ luôn là cảm xúc trong suốt từ đầu đến câu cuối bài. Ở hai dòng thơ đầu là lời tựa như một lời nhắc nhở gửi cho người ở lại. Liệu rằng khi ta ra đi, mình có luôn nhớ về nhau hay không? Cách xưng “mình – ta” gợi sự thân thiện cộng với tình cảm nồng nàn thiết tha. “Ta” với “mình” dẫu hai vẫn là một. Đối với “ta” thì vẫn mãi nhớ: “Ta ơi, ta nhớ mùa hoa bên người”. Thiên nhiên Việt Bắc được ví như “hoa”. Nhưng không chỉ vậy, “ta” nhớ nhất chính là hình ảnh con người hiện lên bình dị, chất phác, gần gũi mà cao cả.
Tám câu thơ tiếp đã khắc hoạ hình ảnh thiên nhiên và con người Việt Bắc trong bốn mùa: đông, xuân, hạ, thu.
Cuối mùa đông, rừng biếc xanh ngắt. Điểm vào đó là những cánh hoa chuối “đỏ tươi” và tia nắng vàng ấm áp. Màu đỏ của hoa chuối cùng màu vàng của nắng khiến cho bức tranh phần nào xua được sự nóng ấm và lạnh giá của ngày đông. Và con người xuất hiện trong công việc lao động sáng tạo. Con người xuất hiện trong bức tranh mùa đông với tầm vóc khoẻ khoắn, sự dẻo dai của lao động và sẵn sàng chinh phục thiên nhiên núi rừng Tây Bắc.
Khi mùa xuân về những khu rừng bừng dậy ánh sáng với sắc trắng của hoa mơ:
Ngày xuân hoa nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Sắc trắng của hoa mơ gợi bức tranh mùa xuân rực rỡ, trong trẻo, tinh khôi và tràn đầy sức sống. Hoa mơ cũng là thứ hoa biểu tượng cho mùa xuân ở vùng cao Tây Bắc. Trong thiên nhiên ấy, hình ảnh con người làm công việc lao động nhẹ nhàng, song vẫn toát nên vẻ quyến rũ của bàn tay đảm đang, khéo léo và cần mẫn.
Hè sang, có ve kêu và có “rừng phách đổ vàng “:
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Bức tranh thu không chỉ có tiếng ve kêu báo hiệu mà có sắc vàng của rừng phách. Người đọc cảm tưởng khi tiếng ve kêu đến đâu thì lá của cây phách cũng ngả vàng đến đó. Ây là một hình ảnh độc đáo. Con người trong bức tranh ngày hè xuất hiện với hình ảnh “cô gái bẻ măng đơn độc” gợi nên những vất vả trong lao động và hy sinh dành cho cách mạng cùng sự kính trọng, gắn bó thương yêu của Tố Hữu đến con người Việt Bắc.
Và khi thu đến, thiên nhiên được chiếu sáng bằng màu vàng rực rỡ của vầng trăng:
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
Đây là vầng trăng của con người, biểu trưng cho cuộc sống hạnh phúc, sum vầy và cũng là biểu tượng về tình đoàn kết, thuỷ chung. Hình ảnh con người lúc chia tay cũng không còn gắn với các công việc lao động. Mà xuất hiện với tiếng ca như là sự lưu luyến, ân tình thuỷ chung phút chia tay.
Đoạn thơ tràn ngập những màu sắc tươi sáng, sặc sỡ như xanh, đỏ, vàng, trắng. .. Các màu sắc đó đập thẳng đến thị giác của người đọc. Tiếp xúc với những câu thơ của Tố Hữu, ta đã được chứng kiến một bức tranh sinh động. Trong đó, các gam màu được kết hợp một cách hài hoà lại làm tăng lên sự hùng vĩ của núi rừng Việt Bắc.
Những câu thơ của Tố Hữu có tính khái quát cao, cùng với một vài nét điểm xuyết nhỏ đã phác hoạ được bức tranh thiên nhiên và con người Việt Bắc.
Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!