Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù

1. Dàn ý Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù:

1.1. Mở bài:

– Giới thiệu tác giả, tác phẩm

– Tìm kiếm nội dung, nhân vật Huấn Cao

– Dẫn dắt vấn đề

1.2. Thân bài:

a. Vẻ đẹp của Huấn Cao trước hết là vẻ đẹp của một nghệ sĩ tài hoa.

– Huấn Cao có tài viết lách.

– Huấn Cao là một nghệ nhân về thư pháp.

b. Huấn Cao là người có “thiên lương” trong sáng, cao đẹp.

– Đối với quản ngục và nhà thơ, “Thiên Lương” là tình yêu chân thành của họ đối với tài năng và sắc đẹp. Với Huấn Cao, “Thiện lương” là ý thức trọng dụng nhân tài của mình.

– Huấn Cao có tài viết văn nhưng không phải ai cũng cho ông được chữ.

c. Sự thống nhất giữa tài năng, tấm lòng và khí phách anh hùng trong hình tượng Huấn Cao.

– Trong cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm, Nguyễn Tuân đã để cho vẻ đẹp của cái tâm và cái “Thiện Lương” tỏa sáng, làm cho vẻ đẹp của tài năng và chí khí anh hùng Sáng ngời, tạo nên một nhân cách đang say ngủ. của Huấn Cao.

1.3. Kết luận:

– Đánh giá chung

– Suy nghĩ của bản thân

2. Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù hay nhất:

Nói đến Nguyễn Tuân không thể không nhắc đến tập truyện “Vang bóng một thời”, nổi bật trong tập truyện là tác phẩm “Chữ người tử tù”. Huấn Cao trong tác phẩm là một nhân cách trong sáng, cao đẹp mà Nguyễn Tuân đã tạo dựng bằng tất cả sự trân trọng và tài năng của mình, gửi gắm vào đó một cái nhìn sâu sắc về cái đẹp.

Người ta nhớ đến Huấn Cao trước hết với vẻ đẹp của một tài năng xuất chúng, toàn diện cả văn lẫn võ. Một cách rất tinh tế và rất Nguyễn Tuân, nhà văn không để nhân vật của mình xuất hiện trực tiếp mà thông qua cuộc đối thoại giữa quản ngục và thi nhân. Nhưng sự ngỗ ngược bị nhìn qua con mắt của kẻ nghịch, và tài năng của Huấn Cao vẫn không thể lẫn vào đâu được. Như người xưa đã nói “Vạn Kỳ Thành hình nào cũng thấy”, Huấn Cao bước vào trang viết của Nguyễn Tuân như một pho tượng đẹp.

Biệt tài của ông Huân là thư pháp. Là người “viết chữ rất nhanh và đẹp”, danh tiếng ông Huấn đã vang khắp phủ Tịnh Sơn, đến tai những người như quản ngục, thi nhân, khiến họ cũng phải trầm ngâm, ngẩn ngơ. Quả nhiên tiếng lành đồn xa, tài viết của Huấn Cao Thủ vang danh. Thú chơi chữ mà Huấn Cao nói là một trong những thú vui cao quý của người xưa, là biểu tượng của văn hóa cổ truyền dân tộc. Các chữ tượng hình đại diện cho phẩm giá và tính cách của con người. Bản thân người quản lý chắc cũng cảm nhận: “Chữ ông Huấn đẹp ghê, có chữ ông Huấn treo trong nhà là báu vật trên đời”. Trong một xã hội Đông Tây rối ren, một đóa một hoa, cái cũ chưa nghĩ đến mà cái mới chưa thay thế, Nguyễn Tuân là một nhà Nho có thái độ bất hòa, bất hòa, bất lực trước thực tại. , xây dựng những nhân vật với biệt tài siêu việt cho những sở thích truyền thống như một cách để nhà văn thể hiện những tiếc nuối của một quá khứ vàng son, giờ chỉ còn là bóng mờ.

Khi Huấn Cao trực tiếp gặp độc giả, người quân tử ấy còn được biết đến như một trang anh hùng có khí phách hiên ngang. Là người văn võ song toàn, ngoài tài thư pháp còn có biệt tài “phá phách”, Huấn Cao là cái tên khiến những người trong ngục phải dè chừng. Trong mắt quần thần, ông là thủ lĩnh phản nghịch của triều đình, nhưng thực chất ông là người anh hùng đứng lên bảo vệ chính nghĩa, chống lại triều đình để bảo vệ. Ông là hiện thân của một nhà kinh tế, một anh hùng của thế giới.

Đọc thêm:  Dàn ý phân tích hình tượng những chiếc xe không kính | Văn mẫu 9

Khi vào tù, hình ảnh của Cao Huân càng nổi bật với vẻ đẹp xấc xược. Lặng lẽ bước vào ngục, hành động đầu tiên của Huấn Cao là say khướt, không chút lỗi lầm, ông có thể tin tưởng vào ngôi vua trên đầu: “Huân Cao cúi mình, mũi nặng nề, xô đầu thang xuống đất. hình tượng một người anh hùng dũng cảm, một người Hán Trung Quốc không cam tâm cam chịu cảnh tù đày, áp bức, muốn thoát khỏi gông cùm, xiềng xích để thoát khỏi vòng nô lệ.

Trong những ngày bị giam cầm, Huấn Cao không hề sợ hãi. Người xưa thường nói “Nhất nhật dĩ vi ngoại thiên” (Một ngày tử bằng diệt ngoại). Thay vì chán chường, chán nản “ôm mối hận năm xưa”, ông ung dung tiếp rượu thịt như trong cơn hưng phấn thư sinh trước khi vào tù. Lời Huấn Cao nói với quản ngục cũng thể hiện bản lĩnh trước cường quyền: “Cú hỏi tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn một điều. Nhà nói đừng bao giờ đặt chân vào đây”. Câu nói dõng dạc ấy đủ thấy Huấn Cao đã gạt bỏ mọi sợ hãi, lo lắng sang một bên, không màng người mình đối đầu lại là kẻ đang cầm quyền, đang nắm trong tay sự sống. Ở con người của người tử tù thể hiện đúng tinh thần “bất khả chiến bại”. Uy thế của người đứng đầu không thể cưỡng ép, bạo lực chờ đợi không thể đánh bại. Còn mai là ngày quyết tử, khí phách anh hùng vẫn thế, mãi mãi vàng son.

Tỏa sáng hơn cả trong nhân cách của người tử tù là một thiên thần trong sáng và thuần khiết với sức mạnh cứu rỗi những linh hồn đang bị chỉ trích và bôi đen. Đó chính là nhân cách của bậc đại trí, đại dũng, không bao giờ bị lung lay trước bất công và đồng tiền thế gian: “Ta sinh ra đã vì vàng bạc hay quyền quý mà bắt buộc phải viết chữ bao giờ”. Một người có ý thức sâu sắc về thiên chức và sự trân trọng tác phẩm nghệ thuật. Một người không bao giờ là tài năng.

Đáng quý hơn, Huấn Cao không chỉ coi trọng thiên lương của mình mà còn coi trọng thiên lương của người khác. Điều này được thể hiện qua sự đối xử chân thành mà anh ta dành cho quản giáo. Khi chưa hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, hắn đã khinh thường nó, coi thường nó như coi thường một người đã đi qua cuộc đời mình chỉ trong nhơ nhớp, sống không có lý do. Và khi hiểu được “ước nguyện cao đẹp” của thầy, ông vô cùng cảm phục và kính trọng: “Biết đâu một người như thầy lại có một tâm nguyện cao cả như vậy. Suýt chút nữa tôi đã phản bội một trái tim trên đời”. Bên cạnh đó, chính sự thấu hiểu này đã đưa hai người từ đối đầu trở thành tri kỷ.

Nhưng có lẽ khí phách và nhân cách cao cả của ông Huấn được thể hiện rõ nhất, tập trung nhất và hài hòa nhất ở cảnh cho chữ – cảnh mà Nguyễn Tuân gọi là “cảnh chưa từng có”.

Đêm đã khuya, chỉ còn rạng sáng mai tử tù sẽ phải lên kinh đô lãnh án chém nhưng ông Huấn cho biết ông vẫn xả hết tài năng sáng tạo của mình vào ngòi bút viết những dòng chữ chào mừng. về “tinh thần sống”. một con người.” Ánh đỏ của bó hoa đốt dầu, hương thơm và màu trắng của lụa trắng như xua tan bóng tối tê liệt do nhện, tổ, phân gián, phân chuột bao phủ. Ánh lửa rực rỡ hay ánh sáng trời càng làm cho hình ảnh người tử tù Huấn Cao thêm phần uy nghi, uy nghiêm. Cổ còng, chân bị xiềng xích, tử thần kề bên, ông Huấn vẫn “dẫm chữ” trong tư thế hiên ngang. Người nghệ sĩ chân chính là người làm chủ nhà tù. Sự thăng hoa của tài năng và ý chí bản lĩnh phi thường đã xuất hiện và tỏa sáng trong cảnh cho chữ ấy.

Đọc thêm:  Suy nghĩ về câu nói: Biết tự hào về bản thân là cần thiết nhưng biết

Huấn Cao cũng xuất hiện thật đẹp trong khoảnh khắc ấy trong vai người dẫn đường giỏi giang, người dẫn đường cho kẻ dốt nát. Lời khuyên chân thành dành cho người trí làm sáng thêm vẻ đẹp ấy: “Ta đây khuyên anh Quán thay đổi chỗ ở, Nơi đây không phải là nơi treo bức tranh lụa nét chữ còn sơ sài. Nơi đây nói lên hoài bão rong ruổi một đời người”. Lời động viên Huấn Cao khẳng định rằng: Cái đẹp, cái lương trời cho không bao giờ và không bao giờ trở lại được, có thể chung sống với cái xấu, cái ác: “Khó giữ được một đời lương thiện đây rồi cũng mất cả một đời lương thiện .” Lời khuyên chân thành, ân cần và chí tình khiến viên quản ngục cảm động: “Lạy quản ngục, hôn tay hắn, nói một câu mà nước mắt lưng tròng khiến hắn hôn mê: – Con người mê muội này. cầu nguyện cho anh ta. cánh đồng”. Cái đẹp của nghệ thuật đã xóa nhòa mọi khoảng cách, ranh giới đưa con người xích lại gần nhau trong vẻ đẹp Chân-Thiện-Mỹ.

Nguyễn Tuân vẫn thế, uyên bác và tài hoa, trong cả tư tưởng và cách diễn đạt. Nhà văn đã thành công trong việc xây dựng tình huống giải quyết truyện độc đáo. Hai người lúc đầu đối lập, sau lại thống nhất hòa hợp, cùng nhau tỏa sáng. Nghệ thuật kể chuyện, kết cấu cốt truyện, đối thoại và độc thoại, khắc họa tính cách nhân vật đặc sắc. Nguyễn Tuân đã sử dụng hàng loạt từ Hán Việt (xử án, tử tù, tử hình, tiên sinh, tứ bình, trung đường, thất tài, thiên hạ, Thiên Lương, lương thiện,…) tạo nên sự lịch sử, màu sắc cổ kính và bi tráng. Đúng là Nguyễn Tuân là bậc thầy về ngôn ngữ, rất lịch sự và am hiểu lịch sử, xã hội. Đúng như Vũ Ngọc Phan đã nói: “…văn của Nguyễn Tuân không phải là thứ văn của những người nông dân sành sỏi”.

3. Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù ý nghĩa nhất:

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc của nền văn học Việt Nam. Ông viết nhiều thể loại nhưng tiêu biểu nhất là tùy bút, truyện ngắn và một trong những tác phẩm của ông được chú ý nhiều nhất là tác phẩm Chữ người tử tù. Trong tác phẩm Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công nhân vật Huấn Cao.

Chữ chết rút trong một thời Vang bóng. Nhân vật chính trong tác phẩm là Huấn Cao, một tên lừa đảo có trách nhiệm lớn trước cuộc đời. Huấn Cao là một bậc văn võ song toàn, thiên tài trong sáng. Ông là hiện thân tiêu biểu của hình ảnh khí phách với tài năng hơn người.

Trước hết ta bắt gặp nhân vật Huấn Cao, một tư thế hào hoa bất khuất, một con người mang vẻ đẹp hào hùng. Điều đó có thể xảy ra khi Huấn Cao bị bắt vào ngục. Huấn Cao hiện lên lần đầu qua lời kể của nhà thơ và viên quản ngục. Trát hầu tòa kể về 6 tử tù bị kết án chém chuẩn bị di chuyển đến nơi quản giáo đang quản lý để thi hành án. Trong đó, Huấn Cao là “thủ phủ”. Quản ngục từ lâu đã nghe nói Huấn Cao là người “văn võ song toàn”. Huấn Cao đã xuất hiện một cách gián tiếp như vậy.

Đọc thêm:  Mẹ hiền dạy con - Thể loại, Tóm tắt, Giá trị, Dàn ý phân tích tác phẩm

Rồi Nguyễn Tuân trực tiếp làm cho Huấn Cao xuất hiện với những hành động thể hiện khí phách: “vỗ cái chiêng bảy tám tạ xuống thềm đá”, “vỗ cái thịch”. Thái độ như thường lệ, không tán thành việc sử dụng các chiến binh được áp dụng. Dù là tử tù nhưng anh vẫn thoải mái nhận rượu thịt mà viên quản ngục mang đến, thậm chí anh còn coi đó là thú vui bình thường. Đồng thời cũng thể hiện anh là người có lòng tự trọng, không tham danh lợi và sống đúng với lương tâm, nhân cách của mình. Huấn Cao thậm chí còn thẳng lưng khi nghe viên quản ngục xin chữ: “Tôi không bao giờ tiên sinh vì vàng bạc hay quyền thế mà bắt tôi viết câu đối”.

Huấn Cao còn bất khuất ở chỗ coi thường tất cả những kẻ đại diện cho giai cấp thống trị, những kẻ lợi dụng chức quyền để đàn áp, bóc lột dân lành. Huấn Cao chỉ coi những tên này là lũ “tiểu thị dân”. Nguyễn Tuân đã cho ta thấy một Huấn Cao ung dung đối mặt với mọi việc, một kẻ lừa đảo có thể tự mình làm ngay trong nhà lao. Có thể nói, kẻ thù, giai cấp thống trị có thể giam cầm anh về thể xác nhưng không thể giam cầm tâm hồn anh. Huấn Cao thậm chí đã từng thẳng thắn trả lời trước sự tôn nghiêm của nhà quản lý khi mời rượu thịt ông ta: “Ông muốn tôi hỏi gì? Tôi chỉ muốn một điều: Làm tuyên truyền viên thì đừng đặt chân vào đây”.

Ở Huấn Cao, ta cũng thấy ông là một người rất quan trọng. Không vì tiền, vì quyền lợi mà sống trái với lương tâm, sống dưới ách thống trị của kẻ thù. Tính cách của ông còn thể hiện ở đoạn miêu tả “Tính ông buồn, trừ tri kỉ, ít chịu lời”. Đây cũng chính là nguyên nhân ban đầu hắn từ chối đưa thư cho quản ngục. Huấn Cao tin rằng chỉ có trời trong, tấm lòng trọng tài và yêu cái đẹp, mới đáng quý và đáng trân trọng. Đây là điều mà Huấn Cao biết được tấm lòng “biệt tài” của quản ngục, sau đó hiểu được tấm lòng yêu cái đẹp của quản ngục và quyết định cho viên quản ngục một chữ nghĩa để tạo nên một điển tích. để tạo hiệu ứng chính là ngữ cảnh cho văn bản.

Huấn Cao là người rất quyết đoán, sẵn sàng thừa nhận sai lầm, sẵn sàng bày tỏ tâm tư, suy nghĩ của mình với người bạn tâm giao. Khi biết được tấm lòng của người quản lý, anh đã phải thốt lên: “Tôi đã đánh mất trái tim của mình trên thế giới khi còn trẻ”. Ngoài ra, anh cũng đưa ra lời khuyên cho quản giáo: “Tôi nói thật, quản giáo nên về quê mà sống, hãy bỏ cái nghề này đi rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây, trong tù khó giữ được cuộc sống lương thiện để rồi làm hoen ố một đời lương thiện.” Có thể thấy, đây là một lời ca tụng trân trọng của Huấn Cao bởi ông là người luôn coi quản giáo là một trong những kỉ niệm của mình. nhắc nhở.Đồng thời qua lời động viên trên ta thấy nhân vật Huấn Cao giống như một người nghệ sĩ tài hoa, có cả cái tài, cái đẹp và cái thiện.

Qua sự phân tích trên có thể thấy nhân vật Huấn Cao mang vẻ đẹp thanh tú lạ thường. Ngay trong ngục tù, ngay trước cái chết, anh không hề cảm thấy sợ hãi mà còn tìm thấy người bạn tri kỷ của mình. Đây là biểu tượng dự phòng nhiều biểu tượng cho người đọc, mang theo chiều sâu tư tưởng của tác giả khi đề cập đến quan niệm về hệ thống giai cấp và quy luật.

Đánh giá bài viết

Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!

Dustin Đỗ

Tôi là Dustin Đỗ, tốt nghiệp trường ĐH Harvard. Hiện tôi là quản trị viên cho website: www.hql-neu.edu.vn. Hi vọng mọi kiến thức chuyên sâu của tôi có thể giúp các bạn trong quá trình học tập!!!

Related Articles

Back to top button