Văn mẫu 10 bài viết số 2 đề 3: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành

Bài mẫu 1: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy đã tìm thấy Mỵ Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

Bài làm

Trọng Thủy tỉnh dậy thì bàng hoàng nhận ra mình đang ở giữa mênh mông biển nước. Những tầng san hô cứ liên tiếp nối nhau làm che khuất tầm nhìn. Xung quanh chàng lúc ấy chỉ có nước và những đàn cá tung tăng bơi lội.

Trọng Thủy vẫn còn ngơ ngác. Chàng dấn bước đi miễn cưỡng và không phương hướng. Thế nhưng vừa ra khỏi đám san hô, Trọng Thủy đã bị bốn năm hình nhân quái lạ mình người đầu tôm cá từ đâu kéo đến trói chặt đưa đi. Trọng Thủy được đưa đến một cung điện nguy nga lộng lẫy, cái mà chàng chưa bao giờ gặp ở trên trần. Những ngôi nhà tráng lệ sáng trưng màu ngọc, có đầy đủ lính canh và người hầu ra vào tấp nập. Qua bốn năm lần cửa canh như thế, Trọng Thủy bị bắt vào quỳ ở trong đại điện. Một tên lính trong nhóm người kia cũng quỳ xuống và thưa:

– Thưa công chúa! Bọn thuộc hạ bắt được tên này ở ngoài cổng điện. Xem chừng hắn đến đây có ý gian tà, xin công chúa đưa ra xét tội.

Người ngồi trên kia lên tiếng. Trọng Thủy nghe thấy quen quen nhưng mặt người kia bịt kín nên chàng không nhìn rõ.

– Này, anh kia! Anh từ đâu tới mà lại lạc đến đây?

– Dạ, bẩm! Tôi người trần, vì ngờ người tình đang ở trong giếng nước nên mới lao mình xuống giếng rồi bị lạc đến nơi đây.- Vậy anh tên gì?- Tôi là Trọng Thủy, là con trai của Triệu Đà Vương.- Ta nghe nói ở trên trần, ngươi gây ra nhiều tội ác cho nhân dân Âu Lạc, khiến họ vô cùng oán thán. Điều đó có đúng hay không?

Trọng Thủy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ một người hoàn toàn xa lạ lại biết ngọn ngành mọi chuyện của mình. Biết là không thể chối, Trọng Thủy bèn viện lý do:

– Thực tình tôi cũng là làm theo ý của vua cha.

– Nhà ngươi lại còn định chối tội hay sao? Người ngồi trên điện kia nổi nóng. Nhà ngươi giả vờ sang cầu hòa Âu Lạc, xin cưới công chúa Mị Châu để chờ cơ hội trộm nỏ thần đã là một tội. Tàn bạo hơn, ngươi lại cho quân lính sang giày xéo bờ cõi nước Nam làm cho muôn dân kêu gào trong đau khổ. Không những thế, nhà ngươi còn nhẫn tâm bức chết vua Âu Lạc, bức chết người vợ thủy chung mà ngây thơ dại dột của mình. Với bằng ấy tội danh nhà ngươi còn muốn đổ lỗi cho ai?

Trọng Thủy tái mặt, không biết người ngồi trên điện là ai. Nhưng sợ quá, chàng cúi đầu nhận tội:

– Thưa công chúa! Tôi biết mình mang tội lớn nhưng tôi một lòng yêu quý Mị Châu, ngày đêm mong ngóng được gặp nàng để tỏ bày nỗi lòng ân hận.

– Bây giờ nhà ngươi mới hối hận thì có giải quyết được gì đâu?- Tôi biết vậy. Nhưng ngày xưa, Mị Châu vì rất yêu thương tôi mà nghe tôi tất cả. Tôi yêu thương nàng thật tôi đã lừa dối trái tim trong trắng của nàng nên tôi day dứt lắm. Đến khi nàng mất đi tôi mới biết dù có là vua Âu Lạc nhưng nếu mất Mị Châu, cuộc sống của tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi rất muốn gặp nàng để ít nhất được nói với nàng sự hối hận của tôi.

– Trọng Thủy! Chàng hãy ngẩng mặt lên và nhìn xem thiếp là ai?- Nàng là… Mị Châu!- Vâng thiếp đúng là Mị Châu. Sau khi thiếp chết đi, vua Thủy Tề đã rất thương tình mà nhận thiếp làm con gái. Vì thế thiếp mới được ở nơi đây.- Mị Châu! Ta xin lỗi nàng. Vì ta mà nàng phải chịu bao đau khổ. Bây lâu nay ta chỉ ước được gặp nàng. Ta sẵn sàng bỏ đi tất cả để được cùng nàng sống trong hạnh phúc. Hãy tha thứ cho ta.

– Thiếp mừng vì chàng đã nhận ra lầm lỗi. Nhưng chúng ta không thể sống với nhau. Nếu làm như vậy, người đời sẽ nhạo báng chúng ta mãi mãi. Không được sống với nhau coi như cũng là một sự trừng phạt xứng đáng với những lỗi lầm quá lớn của chúng ta ở trên hạ giới. Thiếp đã đợi ngày này từ rất lâu rồi và chỉ để được nói với chàng một câu thôi: hãy sống sao cho tốt trong những ngày sắp tới để bù đắp cho những gì mà chúng ta đã gây ra.

Mị Châu vừa nói dứt câu thì cả cung điện nguy nga bỗng biến ngay đâu mất. Xung quanh vắng lặng chỉ còn trơ lại một mình Trọng Thủy. Chàng ân hận mà lặng câm không nói được. Vết nhơ mà chàng đã gây ra có lẽ chỉ có nước biển Đông xô dạt ngàn đời mới mong xóa được.

Đọc thêm:  Bình giảng bốn khổ thơ đầu bài thơ về tiểu đội xe không kính

Trọng Thủy cứ ngồi đó hàng chục ngày đêm. Và rồi không biết tự bao giờ. Chàng đã hóa thành người đá. Sau này hàng mấy trăm năm, có người lặn xuống biển Đông mò ngọc quý vẫn còn nhìn thấy một tảng đá hình người âu sầu khổ não đang dang hai cánh tay ra như cầu xin ai đó một điều gì.

Bài mẫu 2: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy đã tìm thấy Mỵ Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

Bài làm

Theo lời giao ước trước lúc chia tay ,Trọng Thuỷ đã theo dấu lông ngỗng đến bờ biển.Chàng vô cùng ngạc nhiên ,đau khổ khi thấy xác Mị Châu bên vũng máu.Trọng Thuỷ mang Mị Châu về an táng ở Loa Thành và từ đấy chàng luôn cảm thấy ân hận, dằn vặt, thương nhớ vợ. Mấy hôm sau, khi soi mình xuống giếng, chàng tưởng chừng như hình bóng Mị Châu đang thấp thoáng trên mặt nước nên cũng lao đầu xuống mà chết. Nhưng lạ thay khi tỉnh lại, Trọng Thuỷ thấy một lối đi dài, chàng mạnh dạn bước qua lối đó và thấy bên kia là một thế giới rộng lớn: chung quanh toàn nước và những sinh vật tuyệt đẹp.

Chàng đi khắp nơi ,đi rất lâu ,rất lâu,đang bỡ ngỡ vì không biết đây là đâu thì bỗng nhiên có hai tên lính đến hỏi chàng là ai rồi bắt chàng đến trước một tảng đá lớn có rất nhiều hoa lá,san hô ,cá vàng và ngồi cạnh đó là một cô công chúa xinh đẹp mà lúc bây giờ chàng mới giật mình vì biết đó chính là Mị Châu và nơi chàng đang đứng là thuỷ cung .Thì ra vì biết Mị Châu vốn hiền lành nên Long Vương đã nhận nàng làm con gái nuôi. Mị Châu cũng vô cùng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thuỷ.Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu ,Trọng Thuỷ bật khóc,tiếng khóc nghẹn ngào ,thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng.Trọng Thuỷ quỳ xuống ,van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình :

Bài mẫu 3: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy đã tìm thấy Mỵ Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

Bài làm

Kể từ ngày Mị Châu bị vua cha là An Dương Vương chém đầu, không đêm nào Trọng Thủy không nhớ về người vợ cũ. Mỗi lần soi mình xuống giếng, chàng lại thấy bóng dáng Mị Châu. Quá đau khổ, quá ân hận, Trọng Thủy đã lao đầu xuống giếng tự vẫn. Không ngờ, chàng được xuống Thủy Cung. Ông Trời đã cho họ cơ hội làm lại từ đầu chăng?Thủy Cung nằm giữa đại dương bao la, rộng lớn. Nổi bật nhất là cung điện Long Vương nguy nga, tráng lệ, phản chiếu bảy sắc cầu vồng. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng hát du dương của nàng tiên cá ngân nga khắp không gian.Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh và tìm đường vào cung điện của Long Vương thì bất chợt, chàng thấy đoàn người tiền hô hậu ủng với kiệu, võng lọng cờ quạt đang tiến tới gần. Trọng Thủy thấy vậy liền vội vàng ẩn mình vào đám rêu, nhường đường cho kiệu hoa. Nhìn vào trong kiệu, chàng nhìn thấy một nàng công chúa dung nhan mĩ miều với khuôn mặt đượm buồn. Đặc biệt, trên vương miện có những viên ngọc trai óng ánh. Định thần, Trọng Thủy nhận ra Mị Châu, chàng vội vã đi theo đám rước kiệu để đến cung điện Mị Châu đang ở và xin được vào để diện kiến, gặp mặt.Trọng Thủy gặp lại Mị Châu vui mừng khôn xiết, bao nhiêu nhớ thương, ân hận, tiếc nuối vỡ òa ra. Chàng định ôm chầm lấy Mị Châu nhưng nàng thụt lùi. Trong lòng nàng vẫn còn yêu Trọng Thủy nhiều lắm nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xưa cũ, nàng lại giận hờn vì bị chồng phản bội. Nàng bèn ngồi xuống, cất lời oán trách:- Tại sao chàng lại dám tới đây? Tại sao chàng lại lợi dụng sự cả tin, ngây thơ để lừa thiếp? Tại sao chàng lại giả vờ yêu thiếp để thiếp rắc lông ngỗng cho chàng truy sát phụ vương và thiếp đến tận cùng? Ai, ai là người đã gây ra kết cục bi thảm cho nước Âu Lạc? Là ai, chàng nói đi?Mị Châu đau một thì Trong Thủy đau tới mười. Chàng chỉ biết gục đầu im lặng, lòng chàng trào lên một nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi. Một đằng là cha, một đằng là vợ, một đằng là chữ hiếu, một đằng là chữ tình. Mãi lúc sau, chàng mới cất nên lời:- Ta rất ân hận, mong nàng hiểu cho lòng ta, ta biết làm thế nào giữa vận mệnh quốc gia và tình nghĩa vợ chồng. Ta biết, ta kẻ là kẻ phản bội, đáng bị trừng phạt. Nhưng nàng biết không. bấy lâu nay ta vẫn không thể quên được nàng, quên được những kỉ niệm thời mặn nồng của đôi ta. Mỗi khi nhớ lại những lỗi lầm mà ta đã làm với cha nàng, với nước Âu Lạc, ta hối hận khôn nguôi.Ta mong nàng hãy rộng lòng tha thứ cho ta. Chúng ta làm lại từ đầu nhé.Mị Châu nghe vậy, suy nghĩ một hồi lâu: “Trọng Thủy đã ăn năn hối cải rồi, ta có nên tha thứ cho chàng không?”. Tưởng chừng họ có thể bỏ đi quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng không, Mị Châu lại nói với Trọng Thủy:-Thiếp cũng mừng vì chàng đã nhận ra lỗi lầm, nhưng thiếp không thể đắc tội với vua cha, đất nước Âu Lạc một lần nữa. Tình ta chấm dứt từ đây. Xin vĩnh biệt.”Lời nói của Mị Châu nhưng hàng ngàn mũi tên đâm vào trái tim Trọng Thủy. Chàng đau khổ, nói:- Mị Châu, nàng, sao nàng có thể nói những lời những lời độc ác, nhẫn tâm như vậy? Nàng đã quên những lần chúng ta hẹn nhau bên bờ sông, cùng thề non hẹn biển, nguyện sống chết có nhau hay sao? Cớ sao nàng lại đối xử với ta như người dưng? Bao nhiêu kỉ niệm của đôi ta, chẳng lẽ nàng đã quên hết rồi ư?”Lòng Mị Châu đầy xúc động, nàng cố giấu những giọt nước mắt nhưng không thành. Nàng khóc, Trọng Thủy cũng khóc theo. Lấy tà áo lau nước mắt, rồi bằng giọng nghẹn ngào, nức nở, Mị Châu nói:” Duyện phận đã an bài, thiếp và chàng không thể nối lại tình xưa. Mong chàng hãy đi cho.” Nghe vậy nhưng Trọng Thủy vẫn không thể rời bước đi ngay. Chàng khóc, nước mắt như mưa, chàng tan thành bọt biển mang hình giọt lệ, loang ra khắp đại dương để Trọng Thủy mãi mãi soi ngắm Mị Châu song những cơn sóng biển khi đón nhận những bọt biển ấy dường như lại cất lên một bài ca về câu chuyện bi kịch của tình yêu bị lừa dối.

Đọc thêm:  3 Bài văn Tả cây vú sữa trong vườn nhà em, hay, có dàn ý - Thủ thuật

Bài mẫu 4: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy đã tìm thấy Mỵ Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

Bài làm

Sau khi kế tục sự nghiệp dựng nước của 18 đời Hùng vương, An Dương Vương Thục Phán đã đánh tan năm mươi vạn quân Tần xâm lược; đổi tên nước Văn Lang thành Âu Lạc và dời dô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống vùng Phong Khê, hay còn gọi là vùng Kẻ Chủ, tức cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội ngày nay.

An Dương vương bắt tay ngay vào việc xây thành nhưng ngặt nỗi cứ ngày xây lên đêm lạỉ đổ xuống, mãi không xong. Nhà vua bèn sai các quan lập đàn để cẩu đảo bách thần, xỉn thần linh phù trợ. Ngày mồng bảy tháng ba năm ấy, nhà vua bỗng thấy cỏ một cụ già râu tóc bạc phơ, tay chống cây gậy trúc, thong thả từ phía Đông đỉ tới trước cổng thành, ngửa cổ mà than rằng: “Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được!”. Mừng rỡ, An Dương Vương rước cụ già vào trong điện, kính cẩn hỏi rằng: “Ta đắp thành này đã tốn nhiều công sức mà không được, là cớ làm sao?”. Cụ già thong thả đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thì mới thành công”. Nói xong, cụ già từ biệt ra đi.

Sáng hôm sau, có một con rùa lớn nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, bảo với An Dương Vương rằng muốn xây được thành thì phải diệt trừ hết lũ yêu quái thường hay quấy nhiễu. Quả nhiên, sau khi Rùa Vàng giúp nhà vua diệt trừ yêu quái thì chỉ khoảng nửa tháng là thành đã xây xong. Thành xây theo hình trôn ốc, rộng hơn ngàn trượng nên gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm thì ra đi. Lúc chia tay, An Dương vương cảm tạ nói: “Nhờ ơn Thần mà thành đã xây xong. Nay nếu có giặc ngoài đến thì lấy gì mà chống?”. Rùa Vàng tháo một chiếc vuốt trao cho An Dương Vương, dặn hãy lấy làm lẫy nỏ. Giặc đến, cứ nhằm mà bắn thì sẽ không lo gì nữa. Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển Đông. Nhà vua sai một tướng tài là Cao Lỗ chế ra chiếc nỏ lớn lấy vuốt của Rùa Vàng làm lẫy. Đó là nỏ thần Kim Quy.

Ít lâu sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương lấy nỏ thần ra bắn, mỗi phát chết hàng vạn tên giặc. Chúng hoảng sợ quay đầu chạy về đến núi Trâu, cầm cự được vài ngày rồi rút về nước. Dân chúng Âu Lạc hân hoan mừng chiến thắng vẻ vang của vị vua tài giỏi.

Thấy không nuốt nổi Âu Lạc bằng phương cách tấn công, Triệu Đà nghĩ ra một âm mưu thâm hiểm khác. Hắn cho con trai là Trọng Thủy qua cầu hôn Mị Châu, con gái yêu của An Dương Vương. Không chút nghi ngờ, nhà vua vui lòng gả và còn cho phép Trọng Thủy được ở rể trong Loa Thành.

Theo lời cha dặn, Trọng Thủy ngầm để ý dò xét khắp nơi và rắp tâm phát hiện bằng được bí mật của nỏ thần. Mị Châu nhẹ dạ, lại thực lòng yêu thương chổng nên đã đưa Trọng Thủy vào tận nơi cất giấu nỏ thần. Trọng Thủy chế ra chiếc lẫy giống y như thật rồi đánh tráo, thay vuốt Rùa Vàng. Xong việc, Trọng Thủy nói với vợ: “Tình vợ chổng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta trở lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?”. Mị Châu ngây thơ đáp: “Thiếp có cái áo lông ngỗng thường mặc, khi gặp biến, đi đến đâu sẽ rắc lông ngỗng ở ngã ba đường làm dấu mà tìm nhau”.

Trọng Thủy về đến nhà, Triệu Đà lập tức cất binh sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo hàng chục vạn quân giặc đã tràn sang, cậy có nỏ thần, An Dương vương vẫn ngồi ung dung đánh cờ và cười nói: “Đà không sợ nỏ thần sao?” Quân Đà tiến sát cổng thành, vua mới sai lấy nỏ thần ra bắn nhưng không linh nghiệm nữa.

Đọc thêm:  Tả cảnh buổi sáng trong vườn cây đạt điểm 10, 9 - Lớp 5 - VnDoc.com

Hai cha con đành lên ngựa, nhằm hướng phương Nam mà chạy, nhưng chay đến đâu quân giặc cứ theo dấu lông ngỗng mà đuổi theo đến đó. Ra tới sát bờ biển, An Dương vương cùng đường bèn kêu lớn: “Sứ Thanh Giang ở đâu mau đến cứu ta!”. Ngay lập tức, Rủa Vàng hiện lên, chỉ tay vào Mị Châu mả nói với An Dương Vương rằng: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!”. Hiểu ra cơ sự, An Dương Vương nổi giận, tuốt gươm định chém Mị Châu thì vừa lúc ấy, Trọng Thủy cũng đến nơi. Chàng lao vào đỡ nhát kiếm oan nghiệt của An Dương Vương thay cho người vợ thân yêu. Bỗng nhiên, mặt nước rẽ ra, Rùa Vàng đón An Dương Vương xuống biển. Mị Châu nước mắt chan hòa, vùng chạy theo cha nhưng những đợt sóng giận dữ tung bọt trắng xóa đã ngăn bước chân nàng. Nàng gục xuống bên xác chồng, nức nở.

Bài mẫu 5: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy đã tìm thấy Mỵ Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó.

Bài làm

Chàng đi khắp nơi ,đi rất lâu ,rất lâu,đang bỡ ngỡ vì không biết đây là đâu thì bỗng nhiên có hai tên lính đến hỏi chàng là ai rồi bắt chàng đến trước một tảng đá lớn có rất nhiều hoa lá,san hô ,cá vàng và ngồi cạnh đó là một cô công chúa xinh đẹp mà lúc bây giờ chàng mới giật mình vì biết đó chính là Mị Châu và nơi chàng đang đứng là thuỷ cung .Thì ra vì biết Mị Châu vốn hiền lành nên Long Vương đã nhận nàng làm con gái nuôi. Mị Châu cũng vô cùng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thuỷ.Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu ,Trọng Thuỷ bật khóc,tiếng khóc nghẹn ngào ,thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng.Trọng Thuỷ quỳ xuống ,van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình :

– Nàng ơi ! Khó khăn lắm ta mới gặp lại nàng .Mong nàng hãy tha lỗi cho ta,ta không thể nào làm khác được ,đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì , nhưng ta đã lợi dụng sự tin yêu đó ,phản bội nàng.

Nhưng có lẽ Mị Châu vẫn còn giận Trọng Thuỷ rất nhiều ,nàng trách chồng:

– Thiếp cũng vậy, thiếp cũng mong được gặp chàng, hằng ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đàn cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật trớ trêu , thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp không thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!

Trọng Thuỷ càng đau khổ,ân hận hơn khi nghe những lời vợ nói,chàng giải bày hết nỗi lòng của mình :

– Qủa là lúc đầu ,ta rắp tâm lừa dối cha con nàng ,nhưng sau một thời gian chung sống ,ta thực sự yêu nàng .Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng,lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm.Nàng có biết ta đã chịu dày vò, dằn vặt như thế nào không ? Lúc ta nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng .Ta đã chọn cái chết để tạ tội .Mị châu ơi!Ta cầu xin nàng rộng lòng tha thứ!

Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:

-Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng.Thiếp cũng biết cả hai chúng ta đều không có lỗi ,tất cả đều do cuộc chiến tranh phi nghĩa này.

Mị Châu vừa ngưng lời ,hai vợ chồng ôm nhau khóc.Mị Châu đến xin phép Long Vương cho hai người được sống lại để xây dựng cuộc sống đầm ấm.Long Vương cũng cảm động trước tình yêu của hai người :

-Tuy hai con đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của hai con .Nhưng nếu sau này hai con còn mắc lỗi,phản bội nhau ta sẽ cho hai con mãi mãi không bao giờ gặp nhau nữa.

Trọng Thuỷ và Mị Châu rất vui mừng ,cảm tạ ân điểm của Long Vương rồi cùng nhau trở lại trần gian.Nhưng họ không ở nước Âu Lạc nữa mà đến một vùng đất thật xa,nơi chỉ có những người dân hiền lành ,cần cù ,có hoa lá ,không khí mát mẻ,trong lành .Hai người tổ chức đám cưới và cùng nhau làm lụng ,họ sinh một trai ,một gái rồi cùng nhau sống hạnh phúc đến suốt đời.

=>Tổng hợp các bài văn mẫu lớp 10 bài viết số 2

Đánh giá bài viết

Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!

Dustin Đỗ

Tôi là Dustin Đỗ, tốt nghiệp trường ĐH Harvard. Hiện tôi là quản trị viên cho website: www.hql-neu.edu.vn. Hi vọng mọi kiến thức chuyên sâu của tôi có thể giúp các bạn trong quá trình học tập!!!

Related Articles

Back to top button