Đôi dép cao su của Bác Hồ – UBND tỉnh Cà Mau
Đôi dép đơn sơ, đôi dép Bác Hồ Bác đi từ ở chiến khu Bác về Phố phường trận địa, nhà máy đồng quê đều in dấu dép Bác về Bác ơi Dép này Bác trải đường dài.. đã cùng Bác vượt trông gai xây non nước nhà Đường đi chiến đấu gần xa, dấu dép cha già dẫn lối con đi
Ai đi viếng Hồ Chủ tịch cũng thấy trước linh cữu của Người có một hộp kính nhỏ, bên trong để đôi dép cao su đen, nổi bật trên nền nhung đỏ. Đôi dép bình dị ấy mãi mãi là kỷ niệm vô cùng quý giá đối với mọi người. Đó là đôi dép mà Bác đi từ hồi kháng chiến chống Pháp đã quá cũ và mòn nhiều; quai đã nát phải đóng đinh vào để cho chắc, phần cao su ở dưới chỉ còn một lớp mỏng dính sát lớp sợi vải; hai gót mòn vẹt, phẳng lì. Thấy Bác vẫn đi đôi dép này chúng tôi ứa nước mắt thương và lo Bác tuổi già đi đôi dép cũ lì dễ trượt chân. Chúng tôi cứ băn khoăn mãi “Tại sao Bác không bảo chúng tôi thay đôi dép khác để Bác đi đỡ nguy hiểm hơn?”. Được bảo vệ, sống bên Bác, chúng tôi đã hiểu được điều ấy. Ngày đêm Bác lo lắng đến lợi ích cao cả của dân tộc. Bác không hề nghĩ đến lợi ích riêng. Một hôm chúng tôi bàn với nhau thật kỹ rồi quyết định: phải tìm cách thay cho Bác đôi dép mới, bền, đẹp. Chúng tôi phân công một đồng chí, bí mật xem xét đôi dép cũ của Bác thật tỉ mỉ: quai dép kiểu nào, dài rộng ra sao, có đặc điểm gì… để chúng tôi đi thửa cho Bác một đôi dép mới giống như thế. Chúng tôi biết trong sinh hoạt hàng ngày thấy có gì thay đổi là Bác biết ngay. Vì vậy, chúng tôi phải thật hết sức cẩn thận để Bác không biết. Chưa đầy một tuần lễ, chúng tôi đã tìm được một đôi dép cao su mới giống hệt như đôi dép Bác đang đi. Chỉ khác có một điểm là đôi dép ấy không mòn vẹt hai gót mà đế dày hơn đôi dép cũ một chút. Chúng tôi mừng thầm, yên chí chờ dịp thay dép cho Bác. Một buổi sớm tôi đang đứng làm nhiệm vụ, bỗng nghe tiếng chuông gọi, tôi chạy lên chỗ Bác làm việc. Bác dừng bút, nhìn tôi trìu mến rồi nói: – Chú xem ngoài phố có nơi nào chữa dép đem sửa cho Bác. Nghe Bác nói tôi mừng quá. Thế là thời cơ đã đến, nhất định chúng tôi sẽ thay được đôi dép cũ của Bác. Ngay hôm đó, chúng tôi bàn kế hoạch đổi dép. Chúng tôi tranh luận rất sôi nổi. Có đồng chí nói: – Đôi dép của Bác thì không làm đúng lời Bác, Bác bảo sửa dép cơ mà! Nhưng đa số chúng tôi cho là: – Thay đôi dép mới để Bác dễ đi, đỡ nguy hiểm còn tốt hơn sửa lại đôi dép quá cũ. Chúng tôi thống nhất ý kiến: nếu Bác mà phê bình thì tất cả sẽ nhận, miễn sao Bác đi đôi dép cao su mới chắc chắn là chúng tôi yên tâm. Đêm hôm ấy chúng tôi đã thay đôi dép cũ của Bác. Nhìn đôi dép mòn vẹt hai gót, quai nát phải đóng đinh nhiều lần, chúng tôi đều khóc. Bác là Chủ tịch một nước mà vẫn đi đôi dép cao su bình dị ấy! Chúng tôi lại vừa mừng, vừa lo. Mừng vì đã thay được đôi dép của Bác. Lo vì nhỡ Bác biết chuyện đổi dép, Bác lại không hài lòng. Sáng sớm hôm sau, Bác gọi tôi lên phòng làm việc. Bác nhẹ nhàng nói: – Sao chú lại đổi dép của Bác. Đưa lại đôi dép cũ cho Bác. Tôi đã chuẩn bị những “lý lẽ” từ trước nên thưa: – Thưa Bác ở ngoài phố không nơi nào nhận vá dép cả. Đôi dép của Bác đã quá mòn nên chúng cháu đặt đôi dép mới để Bác đi ạ. Nhìn tôi, Bác cười, nụ cười hiền hậu, bao dung. Bác nói: – Nước ta còn nghèo, dân ta chưa được sung sướng, đồng bào miền Nam còn đau khổ. Các chú phải cần kiệm xây dựng nước nhà. Đôi dép của Bác sửa lại còn đi được lâu. Sau đó, Bác nói tiếp: – Nếu không nơi nào nhận sửa thì Bác cháu ta cùng sửa. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Kế hoạch thay dép cho Bác không thành, tôi buồn quá. Sau đó, chúng tôi sửa dép của Bác. Chúng tôi tìm được đôi dép hỏng, cắt lấy hai gót, sửa thật đẹp ghép vào đôi dép cũ của Bác. Chúng tôi làm rất cẩn thận: Lấy đinh nhỏ đóng chìm hẳn xuống lần vải để Bác đi cho êm. Đôi dép mòn vẹt ấy đã trở thành chắc chắn và dễ đi. Tôi được các đồng chí phân công đưa lại dép cho Bác. Bác đi thử và khen tốt. Chúng tôi vô cùng sung sướng vì đã làm Bác vui lòng. Từ đấy Bác Hồ của chúng ta vẫn đi đôi dép cao su cũ đã được vá lại cẩn thận.
Theo dõi chúng tôi www.hql-neu.edu.vn để có thêm nhiều thông tin bổ ích nhé!!!